“ Anh dọa chúng tôi đấy à?” Liêu Hàn Thu không tin:
“ Sai, tôi đang cứu các anh đấy, nếu các anh thấy chưa đủ, ngoài tiểu tổ truy bắt thì còn có một tiểu tổ toàn là đặc vụ đang đợi mục tiêu lộ diện kìa.” Hứa Bình Thu lạnh lùng nói:
Hả, đây khác nào quả lựu đạn, nói thế trước giờ mình bị lừa à, Trương Cần phẫn nộ nhìn Hứa Bình Thu, tới giờ lão già này vẫn không tin mình, vậy đại đội cảnh sát truy lùng không phải phương hướng cuối cùng?
“ Không phải anh luôn muốn biết Dư Tội vì sao vào giây phút quan trọng lại biến mất à?” Hứa Bình Thu lờ đi:
Mồ hôi ròng ròng trên trán Trương Cần, đám bàn: “ Bỏ ...”
Vì thế cách đó ngoài ngàn dặm hai nghi phạm làm song thủ tục du lịch, bước chân ra nước ngoài.
“ Phó sở trưởng Hứa, giờ anh nên nói hết rồi chứ?” Dương Thành chưa nguôi giận:
“ Các anh xem, Biện Song Lâm, Hà Chiêm Sơn dùng tên thật, chứng tỏ chúng chẳng sợ gì, nói cách khác chúng đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ chứng minh sự vô tội của minh.”
“ Vậy rốt cuộc là sao? Trừ Mã Cương Lô sao lại còn người nữa?” Liêu Hàn Thu truy hỏi:
“ Sẽ có, những 3 tỷ mất tích, Mã Cương Lô là loại tham vặt, chuyện bẩn thỉu ở Đại Nguyên vài ba vạn cũng nhận làm, không có khả năng mơ tới số tiền đó.” Hứa Bình Thu xem đồng hồ: “ Kiên nhẫn đi, chắc sắp tới rồi.”
Ánh mắt mọi người hết sức quái dị, chuyện này có thể là thật sao?
Tiêu Mộng Kỳ lúc này đứng ở ban xuất nhập cảnh hải quan, bình tĩnh nhìn Biện Song Lâm và Hà Chiêm Sơn đi qua trạm.
Lý Hàng hai tay nắm chặt tới trắng bệch, quay sang Tiêu Mộng Kỳ: “ Tôi muốn biết đây là lệnh của ai, rốt cuộc chúng ta nghe ai chị huy.”
Tiêu Mộng Kỳ không trả lời, bấm số điện thoại đưa hắn, Lý Hàng vừa tức giận "a lô " một tiếng thì bên kia quát: “ Dám trái lệnh thì đừng về nữa, nộp súng rồi xéo luôn đi.”
Là giọng Hứa Bình Thu, Lý Hàng im re luôn.
Biện Song Lâm chậm rãi bước trên đường giành cho người đi bộ, Hà Chiêm Sơn theo sát không rời.
“ Người anh em, hộ chiếu, tiền mà ông chủ Mã hứa đều không có, cậu không lo à?”
“ Đừng giở trò ly gián, tôi có thể không đi, nhưng tôi phảm đảm bảo ông chủ Mã an toàn rời đi.” Hà Chiêm Sơn mặt lạnh tanh:
“ Cho nên lấy tôi thử à, nếu tôi xảy ra chuyện, không phải cậu cũng đi theo sao?” Biện Song Lâm vỡ lẽ:
“ Không phải là không sao à?” Hà Chiêm Sơn đưa tay vẫy xe:
“ Tôi thấy tác phong của ông chủ Mã có vấn đề, dù thử cũng không thể thử như thế chứ, chúng ta bị bắt là chết chắc.” Biện Song Lâm có chút hậm hực:
Xe vừa tới Hà Chiêm Sơn ấn hắn vào, tới nơi xa lạ đỗ lại xuống xe, tiếp tục lên xe, đây là Hong Kong, đến ngôn ngữ cũng chả hiểu, Biện Song Lâm biết mình là con mồi, nếu cảnh sát tới, tức là chuyện họ làm ở Đại Nguyên bị bại lộ, nếu không thì họ chưa vào danh sách bắt giữ.
Nhưng hắn mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, không phải là giác quan thứ sáu, mà là từ hành vi của Mã Cương Lô.
“ Xuống xe.” Hà Chiếm Sơn không cho hắn thời gian nghĩ nhiều, quát:
Biện Song Lâm ngạc nhiên, đi vòng quanh lại về chỗ cũ, cách đó không xa là cửa xuất nhập cảnh.
Lúc này Trương Cần nhìn qua màn hình giám sát thở phào, Hứa Bình Thu xem đồng hồ: “ Tính thời gian chuẩn đấy, trời tối một cái là về, to gan lắm.”
“ Tiếp theo thì sao?”
“ Tiếp theo điều phối cảnh sát Thâm Quyến, đợi tín hiệu hành động nữa thôi.”
Mệnh lệnh lấy danh nghĩa TW gửi xuống, phía Thâm Quyến nhanh chóng phối hợp, trên màn hình đã thấy rất nhiều cảnh sát súng ống sẵn sàng, có điều trong mắt hai vị chuyên gia hình sự, lực lượng này vẫn quá mỏng, mắt nhìn chằm chằm Hà Chiếm Sơn như sợ chớp mắt một giây là hắn biến mất.
Hà Chiêm Sơn ngồi chiếc xe thương vụ đen rời trạm hải quan đi vài km, liên lạc với một số điện thoại:” Ông chủ Mã, chúng tôi về rồi, rất an toàn.”
“ Tốt, bước tiếp theo cậu biết làm gì rồi đấy.”
“ Biết.”
“ Chỗ ở có đồ để lại cho cậu, tự lấy, một hồi huynh đệ, bảo trọng.”
“ Ông chủ Mã cũng bảo trọng.” Mã Chiêm Sơn Sơn dứt lời trực tiếp ném điện thoại ra ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn Biện Song Lâm đang hút thuốc, tay nghịch bật lửa:
Biện Song Lâm đột ngột lên tiếng: “ Ông chủ Mã hôm nay đi phải không?”
“ Đúng.”
“ Ông ấy căn bản không định cho tôi tiền đúng không?”
Hà Chiêm Sơn chỉ cười, hỏi thừa rồi.
“ Huynh đệ, thương lượng một việc.”
“ Việc gì?”
“ Thả cho tôi đi, dù sao tôi cũng nửa người chôn dưới đất rồi, cần gì phí công với tôi nữa.”
“ Tôi chẳng hiểu gì cả.” Hà Chiêm Sơn không định giải thích, lặng lẽ lái xe:
Biện Song Lâm biết đây là nhân vật đặc thù, đầu treo trên lưỡi dao, sống ngày nào lãi ngày đấy:” Đừng ngốc, cả hai chúng ta khả năng đều có chuyện đấy, nghe lời tôi, trực tiếp xuất cảnh, mang được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“ Thế à? Nghe danh tiếng phái Giang Tương rồi, chỉ đến thế thôi sao?” Hà Chiêm Sơn mỉa mai:
“ Huynh đệ, tôi tiếp xúc với cảnh sát nhiều hơn cậu, Trần Thụy Tường khó mà lừa người ta được lâu, Tĩnh Hải xảy ra chuyện lớn như thế, tôi thế nào cũng phải là mục tiêu tìm kiếm của cảnh sát, có động tĩnh mới là bình thường, tôi chuẩn bị để bị bắt rồi đấy, vậy mà không có gì, điều này rất khác thường.” Biện Song Lâm hết lời nói:
“ Tôi không nghĩ cảnh sát thông minh vậy đâu.”
“ Cảnh sát đúng là rất ngốc, nhưng họ không ngốc mãi đâu.”
“ Bọn chúng đang bận tối mắt, đợi chúng biết được thì chúng ta chẳng biết ở đâu rồi.” Hà Chiêm Sơn lẩn trốn cảnh sát không biết bao năm, hắn có đủ tự tin:
“ Huynh đệ, không phải chuyện gì cũng dùng súng giải quyết được, ông chủ Mã coi tôi như quân cờ bỏ, ông ta há chẳng phải như thế? Mấy trăm triệu cuối cùng này mặc cho ông ta phung phí, chứng tỏ người ta đã ăn no, chủi mép sạch rồi.” Biện Song Lâm lo lắng nói:
“ Anh thông minh như thế lo cho bản thân đi.”
“ Tôi thì khỏi cần nghĩ, nhưng anh bị người ta mượn cối xay giết lừa thì nghĩ sao?” Biện Song Lâm hỏi thẳng:
Hà Chiêm Sơn liếc nhìn phía trước đỗ hai xe cảnh sát, lập tức cảnh giác.
“ Giờ mới là đúng lúc, đồ ngốc, bản lĩnh của phái Giang Tương không phải lừa đảo mà là sinh tồn đấy.” Biện Song Lâm vươn tay trái ra gạt phanh xe, chiếc xe ma xát với mặt đường rít một tiếng chói tai, cảnh sát trong xe thò đầu ra.
Hà Chiêm Sơn vừa quay đầu, không ngờ Biện Song Lâm nhổ thuốc lá vào mặt, tuy luống cuống, vẫn kịp tóm lấy Biện Song Lâm đang định nhảy xuống xe.
Roẹt! Biện Song Lâm không đi mà quay lại, đâm tay vào mắt đối phương, bật lửa bị hắn đốt nóng trong tay nãy giờ.
Á, tiếng thét rùng rợn.
Tốc độ xe giảm xuống, lao ra khỏi, Biện Song Lâm lăn vài vòng, chiếc xe mất kiểm soát lảo đảo lao về phía xe cảnh sát, hai CSGT đo tốc độ hù còi, nhảy xuống xe quát tháo.
Rầm! Mấy cảnh sát ngồi bên lề đường đợi bắt vi phạm giao thông nhảy tránh, ai ngờ đoàng đoàng, một cảnh sát trúng đạn ngã xuống, CSGT nào chứng kiến chuyện này, cuống cuồng tìm chỗ trốn.
Tiếng súng kinh động đại đội cảnh sát, đường phố bắt đầu có những xe hú còi phóng tới.
“ Chuyện gì thế?” Tiêu Mộng Kỳ hỏi:
“ Xô xe, có nổ súng.” Lý Mân nhìn màn hình giám sát, tiếp tục thu hẹp phạm vi, rất nhanh có được báo cáo từ cảnh sát địa phương, có nghi phạm nổ súng tấn công cảnh sát bỏ chạy:
Thử Tiêu vỗ đùi: “ Chắc chắn là tên lừa đảo đạo diễn rồi, Hà Chiêm Sơn muốn đối phó với hắn thì còn non lắm.”
Xe nhanh chóng tới nơi xảy ra sự cố, Tiêu Mộng Kỳ xác nhận ở hiện trường, báo cáo về nhà, nhận được lệnh, bỏ mục tiêu thứ yếu, truy lùng Mã Cương Lô.
Lúc này thần công mười ngón của Chị Béo phát huy tác dụng, cười ha hả: “ Cái thằng ngu chỉ biết ném di động, không ngờ chưa hỏng.”
Định vị vệ tinh, chênh lệch chưa tới 5 mét.
20 phút sau, từ chiếc điện thoại bị ném đi, truy ra đầu bên kia, đang ở trên đường đi ra bến tàu, hải quan chống buôn lầu nhận được hình ảnh nghi phạm, quả nhiên dễ dàng nhận ra nghi phạm mặc áo vest rất phong độ, ngồi trong nhà hàng nhàn nhã nhâm nhi rượu.
Tiêu Mộng Kỳ nhìn thấy Mã Cương Lô thở phào, cầm bộ đàm lên, cách nhà hàng chưa tới 100 mét đã có cảnh sát bắt đầu kiểm tra vũ khí.