Lệnh bắt giữ chưa được lệnh bắt thì được tin Hà Chiêm Sơn sa lưới, kẻ này bị bật lửa làm hỏng một con mắt, khi truy bắt lại trúng một phát súng, lại đợi thêm một lúc, Mã Cương Lô đã thanh toán tiền mà chưa có mệnh lệnh.
19 giờ 40, Mã Cương Lô vừa đi vừa gọi điện thoại, rời nhà hàng.
Sân bay quốc tế Bắc Kinh, một nam tử tóc hoa râm, râu dài lưa thưa, có vẻ chán chường giống nghệ sĩ, loại người này trừ bản thân, chẳng ai thèm chú ý.
“ A lô, ổn không?”
“ Đương nhiên, cho nên mới gọi điện cho anh, ở nước ngoài cảm giác thế nào?”
“ Đợi ông tới tự cảm thụ đi, hợp tác vui vẻ ông chủ Mã.”
“ Hợp tác vui vẻ, tôi chuẩn bị lên máy bay rồi, tạm biệt.”
“ Hẹn gặp lại ở nước ngoài.”
Nghệ thuật gia kia mỉm cười, vào nhà vệ sinh, chuyện duy nhất hắn làm là ném di động vào bồn cầu xả nước.
Cổng xuất hành số 19, chuyến đi NewYork, hắn cầm hộ chiếu, vé máy bay chuẩn bị kiểm tra, không có hành lý gì, chỉ có cái valy xách tay nhỏ, lẫn trong đoàn người có cả da vàng lẫn da trắng tiếng nước ngoài xì xồ.
“ Vị tiếp theo.” Nhân viên sân bay gọi:
Nghệ thuật gia đó khom người, lễ nghi của người Nhật Bản, đưa giấy tờ, thông qua, sau đó theo đội ngũ tới xe bus ra máy bay.
Trình tự này hắn qua không biết bao lần rồi, nhưng chưa lần nào hồi hộp như thế, chỉ sợ đột nhiên có chiếc xe cảnh sát ở đâu đó phóng ra, hắn đã uống một viên thuốc rồi, lại uống thêm một viên nữa, cùng với xe bus lăn bánh, tim mới đập đều trở lại.
Kiểm tra ở cửa máy bay thì đơn giản hơn nhiều, hắn ngồi ở khoang hạng nhất, nhìn bên trải là mụ béo tóc vàng, sau lưng là vợ chồng ngoại quốc, cô tiếp viên thông bao thắt dây an toàn, hắn mỉm cười khép mắt.
Máy bay cất cánh lao lên không trung, cảm giác mất trọng lực thật mỹ diệu, giống như đã ở thiên đường tự do.
Cùng lúc đó cách nghìn dặm, trong xe van xông ra đám cảnh sát thường phục, như mãnh hổ lao về phía xuồng máy đang cập bến.
Đoàng đoàng! Tiếng súng cảnh cáo.
Xuồng máy quay đầu chạy nhưng muộn rồi, xuồng đội chống buôn lậu đã bao vây, tiếng loa yêu cầu đầu hàng vang lên.
Mã Cương Lô chân run bần bật, định bất chấp nhảy xuống biển, nhưng không dám, truy binh tới gần, nhắm mắt định làm liều vừa a a a chuẩn bị nhảy thì ...
Đoàng!
Hùng Kiếm Phi bắn cho một phát, hết nhảy.
Lý Hàng đuổi tới đá bồi: “ Nhảy đi, nhảy đi, sao không nhảy? Đảm bảo không chết đuối đâu.”
“ Tôi tôi tôi ... Hiểu lầm hiểu lầm.” Mã Cương Lô nói năng lẫn lộn:
“ Chúng ta biết nhau quá mà sao nhầm được.” Thử Tiêu ngồi xuống, nhìn cái chân trúng đạn giọng đểu giả:“ Cụ ơi, với tuổi cụ không làm thổ phỉ được nữa đâu, thôi đợi kiếp sau nhé.”
Người chụp ảnh, người lấy valy, trong đó tiền thành bó, đống thẻ ngân hàng, Lý Mân mắng cho: “ Cái lão già ngốc, tuổi này còn chơi đồ kỹ thuật cao làm gì, không vì mấy tài khoản này thì không nhắm vào lão đâu ... Riêng Iphone mua tám cái, đúng là không biết xót tiền của người khác mà.”
Mã Cương Lô thấy đại thế đã mất, người nhũn ra như bún.
Lại thêm vài phút nữa xuồng máy đón người cũng bị áp giải lên bờ, bọn họ liên tục nói tiếng địa phương, theo lời của cảnh sát Thâm Quyến là, uống say lái xuống đi chơi, không làm gì hết.
Băng bó qua loa cho Mã Cương Lô rồi tổng vào xe, thẩm vấn chả tốn công, loại tiền án tiền sự đầy rẫy, bắt không có chứng cứ, lão ta chối đến chết, bắt cả tang chứng vật chứng thì lão khai nhanh hơn bất kỳ ai.
“ ... Đúng là tôi kiếm được ít tiền, nhiều ít thế nào tôi chả rõ, toàn ở đây cả, còn chuyện đi một ít nữa.” Bị đám cảnh sát bao vây nhìn với ánh mắt bất thiện, Mã Cương Lô vội vàng khai báo.
Lý Hàn ngồi xuống: “ Chuyện tai nạn xe và Vương Quân Thắng thì sao?”
“ Không không, chuyện đó không liên quan tới tôi, nhưng đúng là tôi biết.” Lão Mã bắt đầu ngoan cố, loại này hiểu rất rõ cái gì nên khai, cái gì không? “ Các vị anh hùng, nhìn lão già này giống giết người không?”
“ Ai nói gì với ông về giết người chưa?” Thử Tiêu tóm lấy sơ hở:
“ Ài, ý tôi nói là loại đó nên giết, chứ nói là ai giết ai đâu.” Lão già tráo trở hết sức.
“ Vì sao nên giết?”
“ Phạm pháp phạm tội, loại như tôi đây, trong mắt các vị anh hùng còn không phải đều đáng giết sao?”
Tiêu Mộng Kỳ hỏi: “ Mã Cương Lô, 18 giờ 40 ông gọi điện cho ai, nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
“ À, lái xe của tôi, Hà Chiêm Sơn, hắn làm gì không liên quan tới tôi, hắn chỉ phụ trách đưa tôi tới đây.”
Thật thật giả giả né tránh phần liên quan tới phạm tội, Tiêu Mộng Kỳ gật đầu:
“ Được, trả lời chính xác, lại hỏi ông, cuộc điện thoại cuối cùng gọi cho ai?”
“ Qua Chiến Kỳ, hẹn rồi, khi tôi đi thì gọi điện cho hắn.” Mã Cương Lô thật thà như học sinh tiểu học:
Qua Chiến Kỳ sao?
Tất cả thấy lạnh người, Tiêu Mộng Kỳ hiểu ra ngay, hỏi gấp:” Hắn ở đâu?”
“ Sao tôi biết, chắc là đi rồi, các vị anh hùng, vụ lừa đảo này không phải tôi thao tác, mấy trăm triệu này là thu lao do Qua Chiến Kỳ cho ... Tôi chỉ phụ trách kiếm người ngăn cản Tĩnh Hải để hắn tiện kiếm tiền.” Mã Cương Lộ vội vàng đổ cứt đái lên đầu người khác, đột nhiên sực tỉnh: “ Úi gia ... Không đúng, thằng đó lừa tôi rồi, bảo tôi tới đây dụ mọi người tới, còn hắn chuồn ... Úi dời ơi thằng vương bát đản hại chết cha nó rồi, hu hu hu ...”
“ Ở thủ đô.” Lý Mân từ một số di động khác tra ra số, chỉ màn hình: “ Hiện giờ không liên lạc được nữa, không thể tra ra vị trí, nhưng trạm thu phát sóng gần nhất là đây.”
“ ... Nơi đó có sân bay quốc tế ... Thôi hỏng rồi Mã Cương Lô chính là tín hiệu báo an toàn.”
Tiêu Mộng Kỳ tay buông thõng, vẫn là kế trong kế, Biện Song Lâm và Hà Chiên Sơn làm mồi nhử cho Mã Cương Lô, ai dè Mã Cương Lô là mồi nhử cho kẻ khác ....
…….
“ Qua ... Chiến ... Kỳ?” Trương Cần miệng lẩm bầm từng chữ, cảm thấy đắng chát:
Từ đầu tới cuối vậy là sai hết rồi, bảo sao không tìm ra hướng đi của tài chính, cứ nghĩ hắn là kẻ bị hại, tính mạng lâm nguy, dè đâu là ẩn sâu nhất, thoát hết khỏi tấm lưới bao quanh, nếu thực sự là hắn, không ta thậm chí không dám tưởng tượng ra hậu quả.
“ Đúng là hắn sao? Tôi còn cho rằng hắn bị giết rồi, thậm chí chết là đáng.” Liêu Hàn Thu hối hận không thôi:
“ Đúng thế, hắn và Mã Cương Lô, làm sao liên hệ với nhau được.” Dương Thành tiếp lời, nếu đúng thì hắn đù thời gian thoát khỏi tầm quan sát làm bất kỳ thứ gì hắn muốn rồi::
E rằng lần này cái tên "Qua Chiến Kỳ" sẽ vĩnh viễn biến mất.
Kỹ thuật viên sau đó báo cáo chuyến bay đã cất cánh rời khỏi không phận rồi, loại bỏ đi chủng tộc, quốc tịch, mục tiêu không nhiều, song căn bản không tìm thấy người tương tự.
“ Hay là tin tức có nhầm lẫn.” Trương Cần khơi lên hi vọng cuối cùng:” Cục, cục trưởng Hứa.”
“ Tôi sẽ giúp anh, nhưng anh phải trả cho tôi một ân tình, hi vọng trong điều kiện cho phép, xử nhẹ cô ấy.” Hứa Bình Tu nói cũng thấy ê răng, ông ta chẳng muốn:
“ Hà Như Mân sao? Yên tâm, cô ấy hoàn toàn phù hợp với điều kiện khoan hồng.” Trương Cần đồng ý ngay, vụ án lớn thế này rồi, vấn đề của Hàn Như Mân không đáng kể nữa:
“ Cám ơn.” Hứa Bình Thu nhìn mấy vị của văn phòng quốc vụ viện đang dựng lỗ tai lên như thỏi:” Không tìm ra vì hắn đã là người Nhật Bản, tên Tiểu Dã Thi Nhị”
Kỹ thuật viên nhanh chóng gõ phím, thông báo:” Có người này trên chuyến bay ... Nhân viên tổ hàng không lâm thời thêm hai người ... Chẳng lẽ.”
Chỉ một lời giải thích, Qua Chiến Kỳ luôn trong tầm giám sát cảnh sát Đại Nguyên.