Vạn mét trên cao, từng tầng mây che mở mắt người, còn lại một mảnh tối đen.
Vị hành khách ngồi ở bên cửa sổ đã kéo rèm, đeo tai nghe, trong 20 phút qua chỉ có tiếp viên tới hỏi hắn có cần gì không? Trong khoang này có tiếp viên riêng sẵn sàng phục vụ, khác cũng không kín, thi thoảng quay đầu nhìn ra khoang sau chật chội, không khỏi có cảm giác ưu viện.
Điều chỉnh ghế ngồi vị trí thoải mái, khép mắt lại nghe nhạc, có chút mệt mỏi, trong mắt hắn lướt qua hình ảnh biệt thự nông thôn, buổi chiều nắng vàng gió nhẹ, nhạc đồng quê, cô vợ dịu dàng ... Tất cả trong tầm tay rồi.
“ Aaaa ...” Vươn vai một cái, hắn cứ nghĩ miên man, không ngờ nửa tiếng qua đi, vô tình nghiêng đầu hét ra tiếng: “ Á ...”
Bên cạnh không biết từ bao giờ có một người mặc đồng phục hàng không mỉm cười với hắn, giật mình một cái nhận ra mình mất bình tĩnh, làm vẻ hoang mang.
“ Tới lúc này còn giả vở?” Dư Tội trừng mắt:
Hắn không dám nói gì, nuốt nước bọt mấy lần: “ Giờ là ngoài biên cảnh, anh không có quyền.”
“ Anh có thể đóng giả bọn quỷ Nhật Bản, tôi lại không thể đóng giả cảnh sát quốc tế? Xem ra anh quen tôi hả?” Dư Tội dùng khẩu âm Đại Nguyên tiêu chuẩn không sợ người ngoại quốc nghe thấy:
“ Tôi chả hiểu anh nói gì, nếu anh làm bừa, anh sẽ gặp vấn đề đấy, tôi là người Nhật.” Hắn bình thản nói:
“ Chứng cứ đâu?” Dư Tội mỉm cười:
Hắn sờ túi, hộ chiếu, vé máy bay đều mất hết, chắc chắn vừa rồi khi mình chợp mắt ...
Dư Tội vẻ mặt rất vô tội: “ À phải, vừa rồi có người lấy valy của anh, có báo cảnh sát không? Ôi, nhưng trên máy bay không có cảnh sát, làm sao bây giờ? A, hay là anh hét lên có lựu đạn, lập tức đưa tôi về Bắc Kinh, thế là có thẻ báo án.”
Hành khách vừa muốn nổi điên, lại muốn khóc, người xụi ra ghế.
“ Tôi đợi nhìn vẻ mặt này của anh lâu rồi Qua Chiến Kỳ.”
“ Qua Chiến Kỳ à ai?” Hành khách buột miệng, không phải tiếng Đại Nguyên mà là tiếng Nhật:
Tóc hoa râm, mặt nhăn nheo, râu dài lưa thưa, quả thực chẳng hề giống nghi phạm Qua Chiến Kỳ.
“ Anh không định tranh thủ cơ hội chủ động để được khoan hồng à?”
“ Lấy hộ chiếu cũng vô ích thôi, tôi sẽ rơi vào tay cảnh sát Mỹ, tôi sẽ liên lạc với đại sứ quán Nhật.” Hành khách vẫn dùng kiểu khẩu âm tiếng Nhật nói chuyện:
“ Ài, anh làm khó tôi quá.” Dư Tội vỗ trán:
“ Không khó, chúng ta có con đường hai bên cùng thắng, so việc đưa tôi về không nổi, sao không nghĩ cách giải quyết khác.” Hành khách dụ dỗ, muốn thoát khỏi kẻ này không dễ dàng:
“ Đợi đã, để tôi nghĩ, thời gian còn sớm, chuyện anh nói không phải là không thể, nhưng mà có nguy hiểm .” Dư Tội làm vẻ suy nghĩ: “ À, không thắc mắc vì sao tôi tìm ra anh à?”
“ Đương nhiên có.” Hành khách nghiến răng:
“ Dù sao còn sớm, nói chuyện một chút.” Dư Tội như đứa bé bắt được kẹo, dù thiên tài cũng cần có người vỗ tay tán thưởng chứ: “ Đây là đỉnh cao sự nghiệp của tôi, anh phải cho tôi khoe một chút chứ, nếu không hư vinh của tôi không thỏa mãn được.”
“ Vậy anh nói đi.” Hành khách bình tâm hơn, còn có thể giao lưu là còn cơ hội:
“ Nhớ cái này không?” Dư Tội cầm lọ thuốc nhỏ:
Hành khách thở dài, hiểu ngay thua ở chi tiết nhỏ.
“ Lorazepam, thuốc điều trị chứng lo âu, người thường khó mua được, tất nhiên không thể làm khó anh và tôi, chỗ mua được không nhiều, dễ tra lắm, vào ngày 12, Ân Dung mua 12 lọ, tôi biến anh tính chuồn.”
“ Anh rất cảnh giác, song Ân Dung kém hơn có người bám theo cô ấy, cô ấy tới thủ đô thuê căn nhà ba gian, ở một tối rồi đi, tôi muốn bắt mà không dám ... Ai mà ngờ anh lại tới đó ở.”
Hành khách nhíu mày, càng nghe càng mơ hồ.
“ Hai ngày sau anh lại biến mất, tôi giật mình, tưởng anh chạy rồi chứ, hết cách, đành bí mật bắt người ra vào căn hộ của anh trong ngày, ái dà, không ngờ là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình ..” Dư Tội làm vẻ mặt chấn kinh: “ Người ta chỉnh xấu thành đẹp, anh chỉnh đẹp thành xấu, không ngờ không ngờ.”
Hành khách nhướng mày không tỏ thái độ gì.
“ Theo lời bác sĩ đó nói đây là kiểu phẫu thuật nhanh, an toàn, tiêm một loại silicon vào cơ, lấp đầy vị trí trống trên cơ thể, chủ yếu làm căng ngực, lần đầu tôi nghe nói có người làm căng mặt đấy.” Dư Tội giơ ngón cái: “ Ài, thừa nhận cho tôi vui đi chứ, độc thoại mất hứng.”
“ Tôi dám đảm bảo anh dùng thủ pháp tra tấn với hai vị bác sĩ, theo luận chứng cứ có được do bức cung không tính, dù anh làm chuyện lớn tới mấy cũng chỉ là lưu manh mặc cảnh phục.” Hành khách nghiêm nghị nói:
“ Úi, còn chuyện lưu manh hơn nữa, để tôi kể cho.” Dư Tội lấy ra một cái đèn đặc thù chiếu lên tay vịn ghế, dấu vân tay hiện ra rõ ràng thấy được bằng mắt thường:” Hay không, trang bị của đặc vụ đấy nhé, không phải trò lừa đảo trên phim đâu.”
Hành khách á khẩu:” Sao anh biết tôi bay chuyến này?”
“ À, câu hỏi này hay đây, lý luận cao cấp đấy, liên quan tói quen hành vi và tư duy ... Loại mâu thuẫn như anh, vừa cẩn thận lại vừa to gan, anh thế nào cũng cần thân phận chính thức, chứ nếu không bị truy nã thì dù bọn quỷ Nhật hay Mỹ đều không ưa anh ..”
“ Nói dối, chắc chắn là Mã Cương Lô xảy ra chuyện rồi.” Hành khách Nhật Bản đột nhiên cắt ngang:
“ Ài, lừa anh khó quá, nhưng mà tôi tôi canh ở đây thật, anh đã thay đổi mặt rồi chắc chắn là không sợ tra, đường hoàng đi.” Dư Tội tỏ ra mất hứng một chút:
“ Vì sao là chuyến bay này?”
“ Đại ca ơi, dù anh mua 30 vé máy bay, tôi vẫn bám theo.”
“ Lại nói dối, bác sĩ khi chắc chắn là có miêu tả tương đối, phải rồi chắc chắn là thời khắc cuối cùng anh mới biết, qua vân tay đúng không?” Hành khách, hay là Qua Chiến Kỳ nhớ lại hình như lúc kiểm tra hôm nay có lâu hơn thường lệ:
“ Chẳng dọa được anh chán thật.” Dư Tội bội phục: “ Giờ thì anh Yoshihiro, anh không phủ nhận mình là Qua Chiến Kỳ chứ?”
“ Đúng thì sao, cảnh sát Dư, có phải người của anh quá ít không, nếu không anh sớm ra tay rồi, đâu nhiều lời với tôi như thế.” Qua Chiến Kỳ khôi phục tự tin:” Cho 5 giây trả lời hộ chiếu cho tôi, Cảnh sát Dư, giờ đã ra ngoài không phận TQ rồi, đừng dọa tôi nữa, chỉ cần tôi hô lên rằng anh cướp chuyến bay, bất kể thật giả, chuyến bay sẽ hạ cánh khẩn ở sân bay gần nhất, dù là ở quốc gia nào thì cũng không có phần của anh ... Danh dự của hãng hàng không còn giá trị hơn tôi, anh mới là người gặp xui xẻo đấy ... Năm, bốn, ba ....”
Đếm tới số cuối cùng, Qua Chiến Kỳ đứng lên lên hô lớn bằng tiếng Nhật, sau đó hai nhân viên hàng không tới, Dư Tội vội đưa hộ chiếu ra, không ngừng khom người lấy lòng, hắn đắc ý cầm lấy, bên kia quan tâm hỏi chuyện, hắn xì xà xì xồ một hồi, không ngờ cô gái kia hiểu tiếng chim, rời đi.
“ Nói gì thế?” Dư Tội ngoài nhận ra là tiếng Nhật thì không biết gì hết:
“ À tôi bảo không khỏe, muốn ít nước ấm uống thuốc.”
Quả nhiên lát sau có tiếp viên hàng không mang nước ấm tới làm Dư Tội nghiến răng.
“ Rời biên giới rồi, thân phận cũ của anh và tôi đều không quan trọng, thứ lưu hành khắp thế giới là tiền, không phải luật pháp của quốc gia nào ... Anh dọa dẫm tôi há chẳng phải vì bất lực?” Qua Chiến Kỳ uống thuốc xong ấn nút, em gái tiếp viên lại tới nhận cốc:
Thời gian lặng lẽ trôi đi, thậm chí Qua Chiến Kỳ còn đứng dậy đi vệ sinh, Dư Tội vẫn ngồi đó, kỳ thực cả hai đều níu chân nhau, ai muốn bị cảnh sát nước ngoài bắt giữ chứ? Dù ai làm bừa thì cũng chỉ có kết quả này thôi.
Vì thế hai người xuất hiện khoảng thời gian hòa bình ngắn.