Điện thoại biến thành tút tút, ánh mắt Biện Song Lâm đờ ra, mười năm chờ đợi, giây phút bao thù tựa hồ không nhiều khoái cảm như hắn nghĩ, trống rỗng là cảm giác duy nhất lúc này.
Một cánh tay đưa ra lấy di động của Biện Song Lâm, ném xuống đất dẫm nát, đó là tên béo lùn mặt mày bặm trợn.
Lúc này Biện Song Lâm ở trong tầng hầm, đèn sáng chói mắt, giống không khí trong trại giam, giữa phòng là một ông già, áo lụa xanh, sau lưng có một người không rõ mặt tay cầm súng.
Từ sau khi Trần Tường Thụy bị đưa đi thì hắn cũng bị đưa tới đây giam lỏng, sau đó xảy ra chuyện gì, tuy hắn không biết, nhưng chuyện cần xảy ra hẳn là đều xảy ra rồi.
“ Lão Biện, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, cả đời tôi phạm bao nhiêu tội, tôi không biết nữa, ai cũng bảo tôi là người đỡ đầu XHĐ Đại Nguyên, kỳ thực tôi là cái thá gì, một tên cảnh sát nhãi nhép cũng dám chĩa súng vào tôi, đưa tôi vào trong nửa năm.” Lão già lên tiếng:
“ Quan Công cũng có lúc đi đường Mạch Thành mà.” Biện Song Lâm khách khí, đây là chỗ dựa của hắn, Mã gia, bề ngoài là tay giang hồ đã rửa tay gác kiếm, nhưng chỉ người trong giới mới hiểu, tội ác xảy ra ở thành phố này ít nhiều có liên quan tới lão ta:
“ Tôi không dám tự phong anh hùng, chỉ là thấy đời này sống uổng rồi, phạm tội cả đời mà chẳng kiếm nhiều bằng lần này ... Ha ha ha, lợi hại, danh bất hư truyền, chơi súng đúng là không bằng chơi đầu óc, không hổ danh là dư nghiệt của phái Giang Tương.” Mọi thứ đã kết thúc, Mã Cương Lô vô cùng khoan khoái: “Trước kia tôi cứ nghĩ các người chỉ là truyền thuyết giang hồ, tuyệt tích lâu rồi cơ, ai ngờ vẫn trà trộn trong dân gian thế này, cao, thực sự rất cao, phục rồi!”
“ Thế nào cũng phải để Mã gia thấy báo đáp xứng đáng chứ, tiếp theo xem Mã gia an bài.”
“ An bài của tôi à? Cậu đoán xem, cậu thông minh như thế, chả lẽ không đoán ra?”
Biện Song Lâm nhướng mày nhìn tên thấp béo, lại nhìn tên đứng trông cửa: “ Bịt miệng.”
“ Cậu biết nhiều quá.” Mã Cương Lô mỉm cười: “ Nếu cậu không nhắm mắt, làm sao tôi yên tâm, với lại biết đâu ngoài kia còn vài tên dư nghiệt như cậu thì sao, dù gì cũng là môn phái giang hồ tồn tại mấy trăm năm.”
“ Cũng phải, nhưng mà thời gian cho Mã gia không nhiều đâu, có phải tiền còn chưa chuyển đi? Chuyện đằng sau còn chưa xử lý hết?”
“ Thế nên trước khi đi phải yên tâm đã, đừng trách tôi lão đệ.” Mã Cương Lô chỉ nói hai chữ: “ Ra tay.”
Bụp, bụp, hai tiếng súng giảm thanh, người bị giết không kịp kêu tiếng nào.
Tên béo mắt mở to, tựa hồ vẫn chưa hết kinh ngạc, Biện Song Lâm bình tĩnh ngồi đó, Mã Cương Lô cười: “ Can đảm lắm.”
“ Hắn là tên lái xe à?” Biện Song Lâm chép miệng: “ Đúng là biết quá nhiều.”
“ Ha ha ha, chuẩn bị đi thôi, tôi đã lập kế hoạch du lịch, chúng ta xuất cảnh từ Thâm Quyến, tôi đưa cậu đi, an bài nửa đời người ở ngoài cho cậu ... Yên tâm, tôi không nỡ giết cậu đâu.” Mã Cương Lô đứng dậy, người ngoài cửa, ra hiệu, một chiếc xe lặng lẽ đi tới ...
........
Ngày 20 tháng 8, chi đội điều tra kinh tế vẫn còn đang tra đống giấy tờ nhiều như biển, phân loại xong đã xếp đầy 5 bàn lớn.
Việc có thể làm giờ là đóng băng tất cả tài khoản liên quan quan, rất nhanh phát hiện ra, kim ngạch chưa tới 100 triệu.
Vụ tại nạn xe, xe là do trộm được, đối chiếu camera giao thông xuất hiện một người, họ Vương tên Quân Thắng, có tiền án gây thương tích, nhưng sau khi sự cố xảy ra, kẻ này biến mất mà đại biểu pháp nhân của Thái Hành là Tôn Nghênh Khánh đã xuất cảnh rồi, manh mối thế là đứt.
Còn về tên sát thủ đã tấn công đám thổ phỉ, càng tra càng thấy hắn như bóng ma, thậm chí tra không ra được tướng mạo đặc trưng, duy nhất có một lái xe nhìn thấy bóng lưng hắn nhảy từ trên tầng xuống, sau đó mất tích.
Cả khi chị em Tống gia sa lưới, tất cả vẫn là câu đó, tra sổ sách của tập đoàn Tĩnh Hải ở Bắc Kinh với Tĩnh Hải Đại Nguyên đều không khớp, bọn họ cũng không rõ, khi điều tra họ ra vụ án rửa tiền chứ không liên quan tới lừa đảo.
21 giờ, đoàn xe ở Bắc Kinh tới sở công an tỉnh Sơn Bắc, một hội nghị bảo mật cao độ được triển khai, Tiêu Mộng Kỳ được điểm danh tham gia.
Vẻn vẹn chỉ giới thiệu tình huống, còn hội nghị chính thức thì cô không được tham gia, xong việc cô lui ra ngoài, trong hội trường toàn là gương mặt lạ, chuyện khả năng lớn hơn trong tưởng tượng, nhưng lớn cỡ nào cô không biết.
Tiêu Mộng Kỳ xuống tầng 1 thì chủ nhiệm Ngô gọi cô lại, đưa tới văn phòng cục trưởng Hứa, bảo cô đợi.
Đợi tới lúc hội nghị nghỉ giải lao, Hứa Bình Thu đi vào, cô đứng lên kính lễ: “ Cục trưởng, xin hãy ra lệnh.”
“ Không có mệnh lệnh nào cả, lúc này người có tư cách ra lệnh nhất không phải là tôi, cô biết là ai ...” Hứa Bình Thu xua tay, vụ án này ông chỉ vẻn vẹn biết khi sự đã rồi, làm sao bằng người theo đuổi nó khi chưa có bất kỳ dấu hiệu nào: “ Nếu cậu ta cũng không làm được, cô dựa vào cảm giác mà hành động, tôi sẽ thông báo với Thiệu Vạn Qua, cô có thể lấy thân phận đốc sát đọc toàn bộ tài liệu điều tra .. Quá nhiều chuyện rối rắm đan xen, cơ cấu chính phủ đang thảo luận xử trí hậu quả ... Tôi phải đi đây ...”
Tiêu Mộng Kỳ tiễn chân, một lên lầu, một xuống lầu.
Di động vang lên, cô nhìn số, hưng phấn hỏi: “ Anh có phát hiện gì rồi?”
“ Không có, nhưng muốn hẹn cô ra ngoài, có thời gian không?” Giọng Dư Tội chả có tí nghiêm túc nào:
“ Có, nhưng tôi không muốn đi, trừ khi anh nói với tôi chuyện gì?” Tiêu Mộng Kỳ cố ý:
“ Nửa đêm nam hẹn nữ, chắc chắn là chuyện tốt, có tới không?”
“ Anh muốn chết à? Ở đâu?”
“ Trường kỹ thuật nghề, tới mau đi, tôi đặt phòng rồi.”
Kiểu nói chuyện này tuy khiến Tiêu Mộng Kỳ đỏ mặt, khi Dư Tội chưa kết hôn, thấy y không phải nam nhân mình muốn, đợi y kết hôn rồi lại làm cô bao đêm không ngủ.
"Tên xấu xa đó thế nào cũng mò ra gì rồi." Tiêu Mộng Kỳ vội vàng tới nơi, cổng không thấy, gọi điện liên hệ lái xe vào ngõ, tới khu nhà chung cư cao tầng, lên tầng 17, gõ cửa một gian phòng, Dư Tội giang rộng tay làm động tác ôm, cô lách người đi vào.
“ Chẳng hiểu tình thú gì cả, bảo sao vẫn độc thân.”
“ Anh đã kết hôn rồi, còn muốn chơi trò tình thú à?” Tiêu Mộng Kỳ nhìn căn hộ ba gian, có vẻ lâu rồi không ai ở, ghế sô pha được bọc vải:” Gọi tôi tới đây làm gì?”
“ Hẹn hò, cô không thích à?”
“ Được, vậy anh cởi trước đi, tôi thích trực tiếp, không cần dạo đầu đâu.” Tiêu Mộng Kỳ khiêu khích:
“ Gấp quá, nên dạo đầu vẫn hơn.” Dư Tội định trêu chọc đối phương, ai ngờ bị người ta làm ngứa ngáy:
Tiêu Mộng Kỳ lườm một cái: “ Không dám ra tay thì nói đi, phát hiện ra gì rồi?”
“ Ngay trước mắt cô ... Dạo đầu là kiểm tra sự nhạy bén của cô, kết quả cô không có, có phải vừa rồi trong đầu chỉ nghĩ vấn đề sinh ly ...”
Tiêu Mộng Kỳ không thèm để ý, đi vòng quanh phòng, tới bên cửa sổ, nhìn một cái thấy hết trường kỹ thuật, lập tức hiểu ra: “ Đây là điểm quan sát.”
“ Đúng, muốn chuẩn xác tập kích được đám thổ phỉ từ xa tới kia phải có đôi thiên lý nhãn ... Hai ngày qua tôi loanh quanh nơi này phát hiện ra căn phòng thuê chưa hết hạn này ...”
Tiêu Mộng Kỳ soi điện thoại phát hiện ít tàn thuốc: “ Vậy là có kẻ đặt bẫy Tống Quân, sau đó Trần Tường Thụy tố cáo, mò thẳng tới hắn.”
“ Đúng cái bẫy này ép Tống gia bận rộn bảo vệ mình, khi xảy ra chuyện gây tai nạn xe, thu hút chú ý tới Thái Hành, bọn chúng không phải giết người bịt miệng mà là để chuyện bung bét hơn ... Dẫn lửa từ Thái Hành lên hai chị em Tống gia.”
“ Có chứng minh được không?”
Dư Tội chu môi ra đòi hôn, Tiêu Mộng Kỳ làm động tác nhổ nước bọt, ai ngờ y chỉ phòng ngủ, cười gian: “ Vào đây nói … đừng nói cô không dám.”
....
Hôm nay dừng ở đây, còn mai là hết rồi.