Cẩn thận lật từng trang một, mùi bụi mốc làm Thử Tiêu phải bịt mũi.
Lại một trang nữa, phủi bụi bên trên, Lý Nhị Đông phải quay mặt đi, hồ sơ này không biết từ nơi nào mang tới, mùi mốc nhiều hơn bụi.
Bọn họ đã tra mấy hồ sơ loại C rồi, không phải dễ dàng, nhất là thời gian đã quá nửa đêm, có điều nếu có sở công an lên tiếng thì dễ hơn nhiều, cục công an chuyên muôn phái một cảnh sát giờ tuổi chắc bằng với thời gian xây dựng thư viện, đưa ba người xuống tầng hầm. Tới nơi mới trố mắt ra, hồ sơ ở nơi này vẫn lưu giữ theo các nguyên thủy nhất, thừ tìm kiếm một cách thủ công thì không cách nào khác.
Cho dù là cao thủ máy tính Lạc Gia Long bị họ nửa đêm nài nỉ ỉ ôi đủ trò mới mời được cũng lảo đảo, nhớ tới cái ngày bị mỹ nữ lãnh đạo lừa ở lại trung tâm thông tin tội phạm cũng thế này đây, cứ tưởng là công việc trí tuệ, ai ngờ là bán sức lao động.
Một tiếng trôi qua, có người vào danh sách, thời gian gây án truy tới 20 năm trước, ngay người tra ra cũng hoài nghi làm thế này có ích gì không?
Hai tiếng trôi qua, cảnh sát già dẫn bọn họ tới ngồi trên ghế mà ngủ rồi.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, chẳng biết bao lâu nữa.
Điều kiện Dư Tội đưa ra là không lấy loại có tiền án cướp bóc, gây thương tích, thứ hai nếu có án đột nhập ăn trộm cùng với tiêu thụ tang vật không lấy, thứ ba là gây án cùng khu không lấy, thứ tư dùng công cụ gây án không lấy ... Liệt kê ra bảy tám điều, rốt cuộc là tìm loại trộm gì, Lạc Gia Long càng mơ hồ, lại tìm được hồ sơ cũ, hỏi:” Cái này tính không?”
“ Không vẫn trong tù chưa ra thì không chơi.” Dư Tội đáp xong lại cúi đầu xuống:
“ Tôi nói này Dư Nhi, rốt cuộc cậu có mục đích gì, tìm loại trộm gì thế?” Lạc Gia Long ngao ngán đặt hồ sơ xuống: “ Loại lừa đảo trộm cắp vì sao lại không thể đi kèm với cướp đoạt gây thương tích, trộm cướp là một loại thôi mà.”
“ Sai, mục tiêu dựa vào trí tuệ và kỹ thuật kiếm cơm, dùng sức mạnh đi cướp sẽ bị khinh bỉ, đột nhập ăn trộm cũng không phải phong cách của chúng, chúng chỉ ra tay với thứ quý giá sẵn có, phá cửa đột nhập cũng đã là mang sắc thái bạo lực rồi.” Dư Tội thấy hai người kia cũng dừng tay thì giải thích luôn: “ Đây là loại trộm truyền thông, đưa tay trộm càn khôn, há miệng ăn thiên hạ, hai ngón tay là kiêu hãnh của chúng, dùng bất kỳ thủ đoạn nào khác là sỉ nhục.”
Nghe Dư Tội nói nghiêm túc như thế Lạc Gia Long nghĩ không thông cũng chỉ đành tiếp tục tìm kiếm.
Lý Nhị Đông đột nhiên kêu lên:” Mọi người xem này, chặn đường ăn cướp, cướp được 7 đồng 8 hào, phán 8 năm sáu tháng.”
“ Thế kỷ trước nghiêm đả, ăn trộm cái xe đạp còn bị xử bắn nữa là, có gì ngạc nhiên, tìm tiếp đi, đừng lề mề.”
Dư Tội vừa trấn áp được một tên thì tên khác lại la ầm ĩ, là Thử Tiêu, tên này ngủ một giấc vừa dậy chưa lâu, đang hứng trí xem hồ sơ, làm người khác không tin, thằng này làm gì kính nghiệp thế.
Lạc Gia Long rón rèn mò tới cướp hồ sơ đi, Thử Tiêu cuống lên:” Ê ê, còn chưa xem xong.”
Dư Tội xem một cái trừng mắt nhìn.
Thử Tiêu mặt dày cười hì hì: “ Mọi người xem đi, rất đặc sắc, không khác gì tiểu thuyết tình dục, không ngờ thế kỷ trước khi chúng ta chưa sinh ra đã có làm tình tập thể, còn là người trong ngành hẳn hoi nhé ... ôi các tiền bối ... Ngưỡng mộ ...”
Lạc Gia Long cười lăn cười bò, Dư Tội gập hồ sơ lại ném trả Thử Tiêu:” Bảo anh tìm án ăn trộm, anh tìm án lưu manh ... Làm việc chăm chỉ chút, anh là người ăn nhiều nhất đấy.”
“ Thử Tiêu đừng xem nữa, cái tội danh này đã bị loại khỏi từ điển rồi, bây giờ lưu manh là hợp pháp.” Lạc Gia Long mãi mới nhịn được cười:
Mọi người xem liền mấy tiếng, ăn trộm không phải trọng tội, nhưng mà số người phạm tội nhiều, chiếm một phần ba số hồ sơ, may mà điều kiện hà khắc tới 5 giờ sáng thì 4 người liệt kê được 17 mục tiêu, đều là lão tặc tuổi trên 50.
Ngọa hồ tang long, không xem hồ sơ làm sao biết trên giang hồ có những nhân vật truyền kỳ thế này.
Lúc này điện thoại thông tin mà sân bay vừa phát cho Dư Tội truyền tới một tin tức, Lâu Vũ Thần đã sa lưới, y chỉ xem một cái rồi thôi, y không nghi ngờ năng lực của kỹ thuật hình sự, nhưng y không tin có thể tìm được đồ bị mất trên người kẻ này.
Tìm kiếm tới 7 giờ sáng mới kết thúc, đó là do Dư Tội sợ có sơ sót, ai cũng mắt lim dim rồi mà y như không, người khác không theo nổi, Thử Tiêu làu bàu thằng này phải đặt biệt danh là Súc Sinh mới đúng. Dư Tội thương lượng với Lạc Gia Long, nhờ nhân thủ của trung tâm tin tức bọn họ giúp đỡ tra xét lý lịch những người này, biết Dư Tội có thượng phương bảo kiếm trên tỉnh, không dám không nghe, nhưng mồm vẫn cằn nhằn, đúng là kết bạn không cẩn thận, nửa đêm còn bị lôi đi làm việc.
“ Tôi chịu rồi, ăn xong phải về nhà ngủ.” Thử Tiêu ngáp luôn mồm, tinh thần gặm quẩy cũng không còn:
Lý Nhị Đông khá hơn, hít hà húp bát sữa đậu nóng, trời lạnh uống thứ này rất đã, chỉ là mắt thị nhéo lại, ở trong hầm bảy tám tiếng nhìn đèn, chưa thích ứng ánh sáng bên ngoài.
“ Cố gắng thêm chút nữa, không lâu nữa đâu ...” Dư Tội cổ vũ mọi người:
Lạc Gia Long lấy làm lạ:” Dư Nhi, trước kia không phát hiện ra cậu lại cầu tiến như thế, thế nào, muốn thêm vài ngôi sao trên vai à?”
“ Không phải như thế, kỳ thực tôi cũng lấy làm lạ, đôi khi cũng thấy đang làm khổ bản thân, nhưng mà làm gì lại bất tri bất giác lún vào nó.” Dư Tội cũng mơ hồ luôn, y cũng giống đám bạn học đều cái tính được chăng hay chớ, mặc cảnh phục lên, thế rồi cứ vậy bị đẩy về phía trước, đôi khi chỉ vì tò mò khiến y dốc lòng làm một việc:
Dù sao ở vị trí của Lạc Gia Long, an nhàn thì an nhàn thật đấy, nhưng không cảm thụ được sự gian nan lẫn kích thích của nghề cảnh sát, có điều nhìn ba người anh em này, hắn thấy may mắn vì mình chọn cơ cấu hậu cần. Đang nói chuyện thì Dư Tội lại có điện thoại, mệnh lệnh về đội, có tiến triển trọng đại, Lâu Vũ Thần đã khai ra đồng bọn, tin tức do phân cục trưởng Lưu Đào gửi, yêu cầu các nhân viên tổ chuyên an trở về tham gia họp phân tích.
“ Tôi chỉ muốn đi ngủ, có là cuộc họp phát vợ cũng chẳng đi.” Thử Tiêu thề thốt:
Lý Nhị Đông ngáp dài một cái:” Dư Nhi, chúng ta còn bận bịu làm gì nữa, nghi phạm bắt được rồi mà.”
“ Vô ích, kẻ đầu sỏ thực sự không tiếp xúc với đám tôm tép tay sai thế này đâu, cho dù nghi phạm có khai báo hết thì cũng chẳng tìm được đồ bị mất, chỉ làm đẹp mặt lãnh đạo thôi.” Dư Tội vẫn thong thả ăn nốt cái quẩy còn lại:
“ Kệ, cậu về họp đi, hai đứa chúng tôi về đi ngủ.”
“ Tôi không về, lên xe ngủ.” Dư Tội chưa kịp cho hai người kia thở phào đã bồi thêm một câu:” Ngủ một lúc, lát nữa đi tra tung tích nghi phạm trên danh sách, Lạc Đà, anh lái xe đi, tôi tới thỉnh giáo Lão Mã.”
“ Tôi muốn về đại đội hai.”
Thử Tiêu đau khổ nói một câu, Lý Nhị Đông hết sức tán đồng, đúng là thoát hang sói lại rời vào miệng hổ.
Xe đi tới tiểu khu Nam Uyển đường Nam Thành, khu vực này khá hẻo lánh, diện tích xanh hóa tốt, xe cộ đi lại không nhiều, là nơi tốt dễ dưỡng lão. Sáng sớm có thể thấy rất nhiều ông già bà già kết đội luyện tập dưỡng sinh, cũng đồng phục trắng, tay cầm kiếm nhựa, trông cũng thích mắt lắm, thậm chí còn có cặp đôi tình tứ đi dạo bên nhau, cười nói khúc khích. Ài thời đại thay đổi rồi, giờ tình yêu người già dần lên ngôi, còn sao nữa, tới tuổi họ rồi mới có thời gian để chàng chàng thiếp thiếp, không phải chịu áp lực nhà cửa xe cộ tiền lương nữa.
Dư Tội chợt nhớ Lâm Vũ Tịnh từ lúc đi chấp hành nhiệm vụ, liên lạc hai người bị cắt đứt hoàn toàn, tính chất nghề nghiệp của cô ấy là vậy, toàn tham gia vụ án độ bảo mật cao. Tình cảm hai người mới chớm nở thì phải xa cách rồi, còn khó hơn cả yêu xa nữa, thầm thở dài, chẳng biết có kết quả gì không, có khi mấy tháng không gặp lại thành xa lạ thì sao?