Xe đỗ lại bên bồn hoa, Dư Tội nhìn xuống ghế sau, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông đều ngủ say, hai người họ thực sự vất vả rồi, vốn tưởng tới đội chống trộm cắp được an nhàn, không ngờ còn vất vả hơn trước. Dư Tội khẽ khàng mở cửa xuống xe, tay cầm danh sách tìm được suốt đêm, kỳ thực hai mắt y díp lại, nhưng có nhắm mắt không ngủ được, tinh thần ở trạng thái phấn khích cao độ.
Dư Tội lần này muốn thỉnh giáo người trong ngành, Mã Thu Lâm không chỉ từng là anh hùng chống trộm, còn là người của thế kỷ trước, làm cái nghề này mấy chục năm kinh nghiệm còn quý hơn bất kỳ loại sách giáo khoa nào.
Đúng, kinh nghiệm đôi khi mang tới tác dụng tối quan trọng, từng có thời gian phương thức truyền thừa của trộm và cảnh sát giống nhau, đều là đời sau truyền thụ đời trước, giờ là thời đại công nghệ cao, những thứ truyền thống chưa biến mất thì cũng lùi ra sau màn rồi.
“ Bác Mã.” Dư Tội đi nhanh tới vẫy tay:
Mã Thu Lâm vừa mới tập thể dục về, đang chạy bộ, trán đổ mồ hôi, tuổi này rồi mà vẫn luyện tập với cường độ cao, phải nói đáng phục, nhìn Dư Tội một cái chép miệng:” Cả đêm không ngủ à, này chàng trai, tuổi trẻ tinh lực dư dả chưa thấy đâu, đừng có sinh hoạt vô độ, nếu không già đến tuổi tôi rồi toàn thân bệnh tật tha hồ khổ.”
“ Cháu thấy bác rất khỏe mạnh mà.” Dư Tội nịnh một câu:
“ Bề ngoài vậy thôi, chỗ này không ổn rồi, mất ngủ suốt.” Mã Thu Lâm chỉ mái tóc đã bạc phơ, nhận lấy thứ Dư Tội đưa cho, vừa xem vừa nói:” Nhớ năm xưa tôi chừng tuổi cậu, mấy ngày đêm không ngủ cũng chẳng sao, cứ miệt mài bắt trộm mấy chục năm trời, cho tới một ngày do làm việc quá sức bệnh nặng nằm giường mới giật mình nhận ra là mình già mất rồi, vậy mà trộm thì chẳng ít đi ... Những thằng trộm vặt bị tôi đả kích cả đời giờ thành lão đại có cả chục tay chân, còn tôi vẫn là một đồn trưởng nho nhỏ, ha ha ha ...”
“ Đó là cuộc sống có ý nghĩa và giá trị riêng, không thể lấy chức vụ ra để đánh giá.” Dư Tội nói với giọng rất khâm phục:
“ Ha ha ha, chàng trai, không cần an ủi lão già này, loại giá trị này giờ không được người ta coi trọng nữa rồi.” Mã Thu Lâm không cho rằng ở độ tuổi còn tràn ngập lý tưởng như Dư Tội hiểu được chua cay trong đó, trả danh sách lại cho y:” Làm đi, khởi điểm của cậu cao hơn tôi nhiều, xem danh sách tôi biết cậu đã hiểu nghề này sâu lắm rồi.”
“ Thế ạ?” Dư Tội có chút hoang mang, hình như ai cũng nói y thay đổi, mà y không nhận ra:
“ Đừng khiêm tốn, Lão Hứa tiết lộ cho tôi ít chuyện về cậu, người có thể từ trong đó đi ra không đơn giản.” Mã Thu Lâm chỉ danh sách: “ Đỗ Địch, năm xưa biệt danh ‘bốn cái tay’, hai tay lại hại hơn cả nhíp, chuyện nổi tiếng nhất là từng đánh cược với người trong nghề, lên xe bus đi qua một trạm lấy 7 cái ví mà không bị lộ. Trương Đại Tạp, biệt danh ‘Thuận Mao’, chỉ cần là cảnh sát có tuổi trong thành phố đều có ấn tượng về lão ta, cuối thập niên 80 là thời hoàng kim của hắn, từng tổ chức ‘chi đội nam hạ’, chuyên môn tới phương nam ăn trộm. Cái thời tiền lương có vài chục đồng mà hắn lái xe Toyota về, sau nghiêm đả bị phán chung thân, nhưng mà chắc là ra rồi.”
“ Lữ Trường Thụ, hãy gọi là Lão Mộc, kỹ thuật bình thường, sở trường là gây án theo nhóm, năm xưa chuyên môn tới chợ phiên mua bán, nơi nào có chợ phiên là bọn chúng trải dài từ đầu đến cuối chợ, làm một phiên chợ là đủ ăn nửa năm. Khi đó nhiều đồn công an nhìn thấy chúng là đau đầu, khi bắt chúng còn phải do vũ cảnh ra tay, băng nhóm phát triển tới 200 tên, thời nay khó tưởng tượng nổi.”
“ Lý Lực, tên này là kỳ nhân đấy, biệt danh ‘Nhất Chỉ’, tôi từng thẩm vấn hắn, người này thiên phú dị bẩm, ngón trỏ có thêm một đốt, trộm đồ chưa bao giờ thất bại, nhưng mà hỏng ở chỗ tiêu thụ tang vật, cuối cùng hình như bị phán bảy tám năm, sau đó biến mất ....”
Bất tri bất giác Mã Thu Lâm như quay về những năm tháng hào hùng trước kia, nói say sưa, khi nhận ra mình lậm hơi sâu ngẩng đầu lên phát hiện Dư Tội nghe chăm chú nhưu nuốt từng lời, mỉm cười:” Những người này tuy gọi là trộm, nhưng khác với trộm bây giờ, cậu cũng làm việc này vài tháng rồi, tên trộm gặp phải ở vụ án này, cậu có suy nghĩ gì?”
“ Cháu nghĩ, cô ta hẳn là tiếp xúc với tầng cấp này, nếu không loại kỹ xảo đó không phải là ai cũng được học, cô ta còn trẻ như thế không thể tự học thành tài được. Cho nên tôi nghĩ gốc rễ của cô ta trong đống này ... Bác Mã, hỏi bác một chuyện ...” Dư Tội kể lại thủ đoạn lấy dây chuyển của nữ tặc ngày hôm đó, mô phỏng lại vị trí cô ta và nạn nhân, tới giờ y vẫn không biết đối phương ra tay thế nào:
“ Ồ, từng nghe kể rồi ...” Mã Thu Lâm vỗ vỗ đầu, lúc thì lại day trán, giống như đang vất vả nhớ lại, song không chắc lắm:” Song tôi chưa từng thấy, cũng là người trong danh sách của cậu đấy, tên là Hoàng Giải Phóng.”
Dư Tội lật xem, người này ngoại hiệu Hoàng Tam, là ba cái tay, tội danh mơ hồ, vụ án không rõ, rất kỳ.
“ Trước khi tôi làm cảnh sát thì lão ta đã là vua trộm, lần nghiêm đả đầu tiên vào thập niên 80, lão bị bắt, nói ra thật hổ thẹn, kỳ thực không có chứng cứ gì, chỉ vì lão ta có lượng lớn tài sản không rõ lai lịch, đồng thời căn cứ vào lời khai trong giang hồ mà bắt, phán 15 năm.”
“ Hoàng Tam, Hoàng Tam ... Có phải là Tam Gia không ạ?” Dư Tội từng nghe tới tên này từ miệng một tên trộm, đó là nhân vật cấp truyền thuyết, y thường đem danh Tam Gia dọa người khác, kỳ thực rất nhiều tên trộm khác cũng làm vậy:” Chỉ có thế mà định tội sao?”
“ Có gì lạ, thời đó thậm chí xử bắn còn có chỉ tiêu, không hoàn thành không được.” Mã Thu Lâm nói tỉnh bơ như không:
Dư Tội há hốc mồm, giết người cũng có chỉ tiêu, định tội dựa vào lời khai không cần chứng cứ? Oa, đúng là thời đại hoàng kim mà, mình sinh nhầm thời rồi.
“ Thời đại đó là như vậy, các cậu không trải qua, chỉ nghe kể lại sẽ thấy hoang đường lắm ... Sau khi Hoàng Tam bị bắt mới tới thời đại của thế lực sau này, Đỗ Địch sở dĩ xưng là ‘bốn cái tay’, là vì cho rằng mình giỏi hơn Hoàng Tam, ha ha ha, không biết tranh cái hư danh làm gì ... Nhưng mà khi đó tranh đấu dữ lắm, đệ tử của Hoàng Tam đều đeo trên tay trái tấm băng ‘trộm cũng có đạo’ công kích hành vi bất chấp đạo nghĩa giang hồ của Đỗ Địch. Đỗ Địch hạ độc thủ, không cắt gân thì chặt ngón tay, với trộm như vậy là xong đời rồi ... Lại có tin đồn Hoàng Tam vào tù do Đỗ Địch giở trò, xúi bẩy người khác tố cáo Hoàng Tam ... Mất hết đệ tử kế thừa, băng nhóm Hoàng Tam tan rã, nhưng Đỗ Địch chẳng ngồi ở vị trí vua trộm được lâu, bất kể đạo của bọn trộm cướp là gì thì chúng cũng có chính đạo của mình, Đỗ Địch đi ngược lại dỏng chảy đó ... ”
Ông già đang nói đột nhiên móc thứ gì đó trong túi, dùng ngón tay bắn vào mặt Dư Tội, Dư Tội đang lắng nghe vậy mà như đã đề phòng trước tay chộp lấy, thì ra là một đồng xu, ngẩng đầu nhìn Mã Thu Lâm, tỏ ý không hiểu.
Mã Thu Lâm lấy đồng xu trong tay Dư Tội, đồng xu lật qua những kẽ ngón tay ông ta, như có ma lực vô hình khống chế, từ ngón út tới ngón cái, thình lình búng lên, nghe keng một tiếng. Dư Tội không nhìn dựa vào tiếng đưa tay chụp lấy, đồng xu màu bạc này hoa văn đã mòn tới gần như không nhìn ra nữa, đồng xu nhảy qua các ngón tay y như đứa trẻ đang đùa nghịch.
Đây là trò chơi Lông Ngắn dạy, chủ yếu đỡ buồn, càng chơi càng càng phát hiệu điều huyền diệu trong đó, ngón tay mỗi lúc một nhẹ nhàng linh hoạt, đó là nền tảng cơ bản của tên trộm.
Mã Thu Lâm cười khà khà:” Xem ra tôi thực sự không có gì dạy cậu nữa, tặng cậu đó, đây là đồ của một tên trộm già năm xưa, nghe đồn khi kiểm tra đệ tử dùng thủ pháp này, đồng xu có thể bắn đi bất kỳ lúc nào, có thể dùng hai ngón tay kẹp lấy chuẩn xác mới có thể xuất sư.”
Dư Tội ngượng ngịu cứ tưởng mình là cao thủ, ai dè chưa là gì, y dùng cả bàn tay chụp lấy, muốn dùng hai ngón e là không biết phải luyện bao năm.
“ Có thời gian tới tìm lão già này chơi nhé, sắp nghỉ hưu rồi, giờ tôi có chút sợ hãi, không biết thời gian dài dằng dặc sau đó làm sao qua được đây ... Ha ha ha ...” Mã Thu Lâm xoay lưng vẫy vẫy tay về nhà:
Dư Tội hỏi với theo:” Bác Mã, bác không tham dự vụ án nữa à?”
“ Tôi bắt trộm mấy chục năm đã không còn quan tâm thêm hay bớt một tên trộm nữa, để lại cho cậu bắt đấy.” Mã Thu Lâm vẫy tay đi xa dần:
Dư Tội nhìn theo bóng ông già đi xa dần, cảm giác quai quái, ài, có vài tri âm, không phải trộm thì là người bắt trộm, tự nhiên nghĩ, hay đúng như Lạc Gia Long nói, kiếp trước mình là trộm?