Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 262 - Q3 - Chương 067: Giang Hồ Của Trộm. (1)

Q3 - Chương 067: Giang hồ của trộm. (1) Q3 - Chương 067: Giang hồ của trộm. (1)

Hà, thở ra một lần hơi trắng, tranh thủ làm vài động tác thể dục, hít thở không khí trong lành hiếm có ở thành phố ô nhiễm này, sau đó mang thứ cảm giác quái lạ đó về xe, trong lòng Dư Tội vẫn bị câu chuyện giang hồ của Mã Thu Lâm lấp đầy. Dù tính cách có cô độc lãnh đạm ra sao, y vẫn là chàng trai trẻ, đang tuổi nhiệt huyết, bất giác tay sờ má trái, không phục, rút di động ra:” ... Lạc Đà, anh tra được bao nhiêu người rồi ... Hả, có người chết rồi à, chết tạm thời không tính, tính người sống thôi, ở thành phố Đại Nguyên ... Hả, lề mề thế, nhanh lên, lát nữa tôi tới đơn vị của anh ... Cái gì, anh bảo tôi không chỉ huy được anh à, có tin tôi gọi một cú điện thoại lãnh đạo của anh phải lật đật chạy tới không ... Quên mất, lãnh đạo của anh là mỹ nữ, thế thì không cần, tôi tự chạy tới ...”

Trong điện thoại đùa vài câu, công việc kiểu này thiếu Lạc Đà không làm nổi, chỉ là biển người mênh mông không biết có tìm được không.

Không, nhất định sẽ tìm được, mới nghĩ thôi mà má trái Dư Tội ngưa ngứa.

Vừa khởi động xe, chợt nhớ ra, ái dà, đằng sau vẫn còn có tiếng ngáy khò khò. Dư Tội đẩy mấy cái, hai người kia mơ mơ hồ hồ làu bàu không chịu dậy, xem ra cách bình thường không xong, đổi cách, đặt tay lên cổ hắng giọng vài cái hô:” Phát trợ cấp, phát trợ cấp, ai chưa lĩnh?”

“ Tôi tôi tôi ...”

Lý Nhị Đồng ngồi bật dậy ngay lập tức, mở mắt ra phát hiện chân tướng, lẩm bẩm chửi Dư Tội mấy câu hết sức vô văn hóa, tục tĩu ở cái cấp độ không thể chấp nhận được. Dư Tội dở khóc dở cười an ủi người anh em nghèo khổ nằm mơ cũng muốn tăng lương.

Thử Tiêu vẫn ngoan cường chưa thèm dậy, Lý Nhị Đông biết điểm yếu của hắn, học trò vừa rồi của Dư Tội, ghé vào tai hét lên:” Tế muội tử có thai rồi.”

“ Hả?” Thử Tiêu hoàng hồn dậy ngay tức thì, sau đó nhổ phì Lý Nhị Đông một phát, chống tay xuống thở hồng hộc, Dư Tội đưa hắn chai nước khoáng, hắn tu một hơi nửa chai, còn chưa hoàn hồn: “ Tôi ... Tôi vừa vừa gặp ác mông, trong mơ có người đang cùng tôi làm chuyện kinh tởm kia ... Sợ quá mà tỉnh dậy.”

“ Sao lại là ác mộng, phải là xuân mộng chứ?” Dư Tội không hiểu:

“ Vấn, vấn đề là người cùng tôi làm chuyện đó là ... nam, con bà nó, ... Hắn cắn tôi ...” Thử Tiêu nói ủy khuất vô cùng, vừa nói vừa sờ ngực, đoán chừng trong mơ là nữ, phát hiện ra ướt cả mảng, còn dính dính, kinh tởm vô cùng. Tích tắc tỉnh ngộ, mắt trừng trừng nhìn Lý Nhị Đông, dứt khoát là tại tên khốn kiếp này bò lên ngực hắn, làm hắn gặp ác mộng, lửa giận bùng lên, bóp cổ Lý Nhị Đông: “Con mẹ nó, thì ra thằng cắn ti tôi là cậu, bóp chết cậu.”

“ Oa oa oa, anh Tiêu, nhẹ nhẹ thôi, tôi tôi mài răng thôi mà, đâu cắn anh quá nặng.”

Trong xe ầm ĩ, Dư Tội ôm trán, có chút cảm thông với đội trưởng Lưu rồi, có mấy cấp dưới thế này, đúng là muốn lên cơn.

Kéttt ... Xe đỗ lại cách đồn cảnh sát đường Tiểu Điếm khu Tiểu Điếm không xa, Lạc Gia Long và Dư Tội nhảy xuống, đối diện một cảnh sát đi tới, giới thiệu cho nhau là Ngô Soái Bình, tuổi tác tương đương với bọn họ. Hắn được đồn trưởng an bài tới hiệp trợ những người này, thấy bốn người Dư Tội đều mặc thường phục, tỏ ra khách khí, thông thường dân cảnh gặp hình cảnh đều như vậy, mắt lúc nào cũng mơ mơ màng mang như chưa tỉnh ngủ, nhưng mở mắt ra một cái là đỏ ngầu.

Mấy người này gần như đều vậy.

“ Chính người này.” Lạc Gia Long đưa hồ sơ tới chỉ:

Ngô Soái Binh xem rất cẩn thận, chỉ đường:” Đi về phía trước, qua đường Tiểu Điếm, ở dải khu dân cư Tam Hóa, giờ này chắc là ông ta có nhà.”

Bọn họ tới tìm Đỗ Địch, từng là vua trộm "bốn cánh tay" vang danh giang hồ một vùng, nghe miệng dân cảnh kể lại nói một cách tùy tiện như vậy, Lạc Gia Long bất ngờ:” Không nhầm chứ, đây là vị từng vì ăm trộm và tổ chức XHĐ mà bị phán chung thân đấy.”

“ Thì đúng thế, danh nhân như thế thì làm sao mà nhầm được, vùng này mấy ai không biết ông ta.” Ngô Soái Bình vẫn trả lời tỉnh bơ:

“ Vậy từ lúc ra tù ông ta có phạm tội không?” Dư Tội đoán chừng được chút ít, dò hỏi:

“ Không, nhưng mà gây sự thì có, đang kiện cáo tùm lum lên kia kìa.”

Ngô Soái Bình giải thích, trên đời này người đi trà lạnh là quá bình thường, Đỗ Địch bị phán chung thân, khi bị bắt đã ba mấy rồi, có cả vợ con. Vốn anh vào tù, vợ theo người khác cũng bình thường, thế nhưng căn nhà của Đỗ Địch mấy năm trước giải tỏa, cũng bị vợ cũ lấy mất tiền bồi thường. Thế là hay rồi, Đỗ Địch được thả về nguyên quán, ngay cả chỗ chui ra rúc vào cũng không có, ông ta liền đi kiện, mà ai thèm để ý loại tù tội ấy nên cứ kêu cứ kiện còn hồ sơ để đấy, biết làm sao ai cũng biết lỗi ở chính quyền, ai xử nổi. Cuối cùng tổ dân phố thương tình kiếm cho ông ta việc quét rác, kiếm được cái cho vào miệng, còn nhà thì sống trong tòa lầu bỏ hoang của xưởng Tam Hóa.

“ Thê thảm vậy sao?” Thử Tiêu cảm thán:

“ Đáng đời lắm!” Lý Nhị Đông phán nhanh gọn:

Dân cảnh tiếp tục giải thích, từ khi ông ta về đi kiện suốt, đồn công an không ít lần tiếp xúc, lâu dần ông ta cũng nhìn ra sơ hở của chính phủ, cứ khi nào mà có cuộc họp lớn hay lãnh đạo tỉnh kiểm tra, ông ta lại tới đồn công ăn nhờ ăn đậu, đỡ bị cảnh sát đưa đi.

Nghe tới đó đám Lạc Gia Long đều cười ná thở, xuống cơ sở thì gặp khối chuyện kỳ quái, ăn không trả tiền chê rắt răng, đi chơi gái về còn tố cáo người ta mại dâm, còn có loại rảnh háng báo án giả đùa chơi, thôi thì chuyện hoang đường gì cũng có.

Mọi người vừa đi vừa tán gẫu, Ngô Soái Bình chợt dừng lại chỉ:” Dừng, dừng ... Chính là ông ta đấy.”

“ Ông ta à?”

Dư Tội phanh xe lại, ngẩn người, đầu đường cách đó không xa, có một cái quán nhỏ dựng tạm ở vìa hè vắng tanh, trước quán bày hai sọt hoa quả, bên trong ông già chống gậy, tóc bù xù, áo bẩn thỉu, nếu không phải có sọt hoa quả còn tưởng là ăn mày.

“ Vua trộm đấy à, sao nhìn như dân Cái Bang thế?” Thử Tiêu tức cười nói:

“ Chính là ông ta đấy, nhưng mà tôi nói trước nhé, ông ta không dễ nói chuyện đâu, ỷ vào mình tàn tật, hơi chút là lăn ra ăn vạ, không ai trêu chọc vào được. Thành quản tới, ông ta nằm vật ra giữ đường kêu oan, không thì húc đầu vào tường, giờ không ai dám quản nữa rồi, ông ta muốn làm gì thì làm.” Dân cảnh lắc đầu tỏ vẻ bất lực, hàm ý trong đó là tôi dẫn các anh tới đây thôi, không giúp gì được đâu:

Dư Tội hiểu vì sao ông ta lại không phạm tội nữa rồi, tàn tật chứ sao, còn ngồi tù bao nhiêu năm mới ra, bên ngoài kia sớm vật đổi sao dời, còn hi vọng gì nữa? Y quay đầu ra hiệu, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông nhảy xuống, ba người thì thầm với nhau, dân cảnh định đi theo Lạc Gia Long giữ lại, chuyện ba tên đó làm, tốt nhất là đứng ngoài nhìn thôi.

“ Ngọt như mối tình đầu, 3 đồng 8 hào một cân?” Thử Tiêu lẩm bẩm đọc tấm biển quang cáo, cười hô hố, lão già què này cũng thú vị đấy, nghĩ ra lời quảng cáo đặc sắc như vậy:

Lý Nhị Đông ngồi xuống cầm quả táo ước lượng:” Lão già, thực sự ngọt như mối tình đầu chứ?”

“Thật, thật trăm phần trăm luôn đấy, táo Phú Sĩ đấy, vừa giòn vừa ngọt.” Láo già cười một cái, nếp nhăn trên mặt sâu thêm vài phần, giống lão lưu manh chứ chẳng điểm nào nhìn ra nhân vật giang hồ trong truyền thuyết:

Bình Luận (0)
Comment