Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 263 - Q3 - Chương 068: Giang Hồ Của Trộm. (2)

Q3 - Chương 068: Giang hồ của trộm. (2) Q3 - Chương 068: Giang hồ của trộm. (2)

“ Thế phải thêm câu nữa, rao kêu như đêm đầu, ha ha ha, tôi thử xem.” Thử Tiêu nhặt một quả lên, cắn cái rốp, phì một cái nhổ đi, sửng cồ chửi mắng: “ Mẹ nó, lừa đảo à, ngọt chỗ nào?”

Lý Nhị Đông nhổ phì phì luôn mồm: “ Tình đầu cái buồi, chát như thất tình ấy.”

Hai thằng này mà giở trò khốn nạn có thể làm người ta uất tới xỉu luôn, vừa nhổ vừa dẫm làm lão già tức tới lệch miệng, tranh cãi đòi hai người kia trả tiền táo đã ăn. Dù sao là người trong giang hồ, khí thế không kém, nhưng hôm nay bất hạnh, hai thằng này chẳng phải người dân bình thường mà là học sinh hư cảnh sát nát, đâu dễ chơi.

“ Mơ à lão già, quảng cáo láo lừa đảo còn đòi tiền, phải phạt mới đúng.” Thử Tiêu nói xong đút hai quả táo vào túi, thình lình quay người chạy ngay:

“ Á, à, thằng mất dạy, thằng ăn cắp, đứng lại ....” Lão già chống gậy tập tễnh đuổi theo, Lý Nhị Đông thừa cơ dúi liền bốn năm quả vào người chạy mất, lại còn cười hềnh hệch trêu tức, lão già uất khóc không ra nước mắt, tóm lấy Dư Tội:” Mày ... Bọn mày đi cùng nhau, trả tiền đây, không trả lão tử không tha đâu, dám cướp của lão tử rồi ... Này, này làm gì thế?”

Đôi mắt mờ đục của lão già đột nhiên sắc như dao, tay như chớp tóm lấy cổ tay Dư Tội, còn tay Dư Tội thì mò tới bên túi ông ta rồi, đây là lần đầu tiên Dư Tội ra tay thất bại, lại là còn trong lúc người ta không để ý, tinh thần hoảng hốt vậy mà cứ như thuận tay tóm ngay được tay y, dễ như bỡn vậy. Trong tích tắc đó khí thế lão già bán hoa quả trở thành khách độc hành giang hồ, mắt tàn nhẫn, tay tăng sức, nghiến răng nói: “ Nhóc con, dám dở trò này trước mặt lão tử à, có biết trước kia tao làm gì không?”

“ Vậy ông có biết tôi làm gì không?” Dư Tội bị bóp đau, y khỏe như vậy mà rút tay không ra, lòng thầm thất kinh, tay còn lại đành lấy phù hiệu cảnh sát ra:

Lão già như bị sét đánh, buông tay ra ngay lập tức, tích tắc khí thế biến sạch, rối rít nói:” Tôi không có ác ý, tôi nhầm, hiểu lầm, hiểu lầm ...”

“ Tiền táo tôi trả, chẳng qua muốn trò chuyện với Đỗ Lão vài câu thôi, có hứng thú không? Nếu không hứng thú, tôi đảm bảo ngày ngày có người tới trộm hoa quả đấy.” Dư Tội mỉm cười rất tươi, nói rất lịch sự, hàm ý khốn nạn tới cực độ, nói xong quay người thong thả đi vào ngõ:

Trên xe nhìn thấy Đỗ Địch ngần ngừ một lúc, sau đó chống gậy bước thấp bước cao đi vào ngõ, gió lạnh cuốn theo ít bụi thổi qua, dân cảnh kéo chặt cổ ái, thở dài buông một câu triết lý :” Sống tới mức này thật đáng thương, đáng thương hơn nữa là vẫn phải cắn răng sống tiếp.”

Lạc Gia Long không tán thành lắm: “ Khi bị vũ cảnh vây bắt, lão ta nổ súng chống trả làm cảnh sát bị thương, mất hoàn toàn khả năng lao động, trong tay lão ta khi đó có mấy chục tên vong mạng, nếu lão ta mà không đáng thương sẽ sinh ra thêm vô số người đáng thương rồi.”

Nhìn tường cao cao phủ rêu, những căn nhà cửa sổ tối om mở rộng như nhà hoang, cây cối xum xuê, đại khái từng là quốc xĩ cũ, một thời công nhân thường được xây nhà sống ngay gần xĩ nghiệp thuận tiện làm việc, đôi khi với xí nghiệp lớn còn có cả trường học, mẫu giáo riêng, tạo thành khu dân cư độc lập. Giờ xí nghiệp đổ, công nhân bỏ đi, do quan hệ sở hữu chồng chéo, thành khu khó giải tỏa, đường xá rất tốt, chỉ là thiếu vắng bóng người.

Đỗ Địch bán hoa quả ở đây là bất đắc dĩ, chân ông ta không thể đi xa, được cái không ai cạnh tranh, túc tắc ra vào được vài đồng, phải cắn răng mà giữ, đi vào ngõ, thấy cả hai thằng trộm táo, cả ba thằng khốn kiếp đang ăn ngon lành, lão già căm phẫn lẩm bẩm:” Ăn đi, ăn chết nghẹn luôn.”

Dư Tội giơ bức ảnh ra:” Nhân lúc chúng tôi chưa chết nghẹn hỏi vài chuyện, trước tiên biết người này không?”

Đó là đôi nam nữ, nữ là tên trộm chưa rõ tên, nam đã xác định rồi, Lâu Vũ Thần, nhìn vài cái chẳng có gì bất ngờ, đôi mắt lão già quay lại vẻ mờ đục:” Không biết.”

“ Thế hả?” Dư Tội thu ảnh lại, thay đổi phương thức: “ Đám trộm thuộc thế hệ các ông có ai đang dạy đồ đệ không ... Trình độ cao hơn tôi một chút, còn nếu so với ông chắc kém hơn một chút.”

“ Cái này sao tôi biết, tôi bị giam trong sa mạc tây bắc mười mấy năm, đi ra không còn biết thiên hạ đã biết thành loại gì rồi.” Đỗ Địch nghe chuyện cũ lắc đầu có chút thương cảm, sao không thương cảm cho được chứ, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà:

Thử Tiêu vứt lõi táo đi, chắt tay một cái:” Lợi hại, Đỗ lão đại đáng kính phục, thành thế này rồi mà còn sống trở về được, không đơn giản, cùng nghề cùng bối phận với ông chết gần hết rồi.”

Không nghe ra cái thằng béo đó khen hay chê, Đỗ Địch chỉ hừ một cái không nói gì. Dư Tội lấy trong ví ra mấy tờ tiền, vẫy vẫy trước mặt Đỗ Địch, vỗ tay một cái, í biến mất rồi, Lý Nhị Đông cúi đầu nhìn xuống, biến đâu mất rồi?

Ở đây chỉ trừ Đỗ Địch không ai nhìn ra, ngay cả lão già cũng nhìn Dư Tội với ánh mắt khác thường, đưa tay tới cổ áo y lấy ra mấy đồng tiền đã gập gọn, thủ đoạn này làm sao qua mặt được lão ta, nhưng chiêu này cũng rất trình độ rồi, làm sao cảnh sát lại biết, vẫn còn có người luyện thứ kỹ thuật buồn chán này à?

“ Của ông đó, làm lỡ thời gian của ông, thế nào cũng nên đền bù ... Thuận tiện hỏi một câu, ông biết ai nhanh tay hơn không, tôi học không tốt, tôi nhìn thấy có người móc ví, nhưng mà không phát hiện cô ta ra tay ra sao.” Dư Tội chắp tay kiểu giang hồ, thái độ tôn trọng hơn nhiều:” Xin lão tiền bối chỉ điểm.”

“ Nhóc con, chơi cái này không chỉ nhanh tay là đủ đâu, nếu chăm chăm theo đuổi tốc độ là hỏng … xem đây.” Đỗ Địch vẫy tay kẹp tiền, mọi người nhìn chằm chằm không chớp vậy mà biến mất rồi, lấy từ ống tay áo phía kia ra, tiếp tục xòe trước mặt mọi người cho nhìn kỹ, úp tay xuống, cứ như ảo thuật gia vậy, lại không thấy nữa, xòe tay thì tiền như bị gắn dính vào tay:” Không nhanh thế được đâu, đạo lý đơn giản, càng nhanh càng thiếu ổn định, đồng tiền vẫn ở tay thôi, động tác rút từ bên ống tay áo kia ra là lừa người ta, kỳ thực tiền vẫn ở chỗ cũ, không đi đâu cả, vì cậu quá chú ý vào tốc độ nên nhìn chằm chằm vào tay tôi. Nhưng tầm nhìn bị hạn chế, đôi mắt rất dễ lừa, luôn có điểm mù, cho nên ăn tiền ở thủ pháp vững vàng, không phải ở tốc độ.”

Từ từ biểu diễn, tờ giấy như bóng ma vậy, biến mất, lần này Dư Tội nhìn rõ hơn là ở cổ tay, vừa vặn dùng cổ tay che tầm nhìn. Dư Tội tỉnh ngộ, thời gian qua y chỉ tìm cách nâng cao tốc độ, không nghĩ tới thủ pháp, khó trách y, trình độ Lông Ngắn có hạn, hai người Thử Tiêu thì mắt sáng rực nhìn lão già, hận không thể quỳ xuống bái sư.

“ Có hay không, ha ha ha, trả cậu đấy ... bớt làm trò hoa mỹ đi, tập trung khống chế đồng xu trong phạm vi hẹp.” Đỗ Địch đưa tiền lại cho Dư Tội, thái độ cũng tốt hơn hẳn: “ Tôi không biết thật, mà có biết tôi cũng không thể nói, nghề nào cũng có đạo của nó, năm xưa tôi làm trái, kết quả thế này đây ... Già rồi, không chịu nổi dày vò nữa.”

“ Ồ, vậy vì sao còn nói với chúng tôi nhiều thế?” Dư Tội nhận lại tiền, học thủ pháp vừa rồi của Đỗ Địch, chơi đùa trong tay, không dễ, vừa rời ngón tay tới cổ tay, đồng xu chưa hết đà đã ép nó quay lại nên lảo đảo rơi mất rồi:

...

Dư Tội học được chiêu mới rồi, lv up!

Bình Luận (0)
Comment