Ngõ sâu hun hút, khuất sâu thân cây lớn, bốn bề vắng vẻ, khung cảnh như bãi tha ma bỏ hoang, một ông già ba chàng trai trò chuyện về giang hồ, nghe rất bình thường, chưng đó là dĩ vãng xa xôi rồi, giống như khu dân cư hoang vắng sập xệ này.
“ Vì các cậu không quát tháo vào mặt lão già này, hơn nữa đóng kịch khéo lắm, tôi không phát hiện, nếu không phải cớm thì tôi đã nghĩ là đệ tử của đám huynh đệ già rồi.” Đỗ Địch tay như chớp bắt lấy tờ tiền bị rơi, để lại vào tay Dư Tội, thực sự giống có ý truyền y bát, ông ta không còn nhớ nổi từ lần cuối cùng được người ta tôn trọng là bao giờ, lâu rồi, lâu quá rồi:
“ Còn một điều nữa thỉnh giáo lão tiền bối ... Nếu như cổ nạn nhân có dây chuyền lớn, làm sao lấy đi được ở tình huống mặt đối mặt, ngay chỗ đông người?” Dư Tội hỏi:
“ Ồ, loại thủ pháp đó gọi là ăn hàng sống, nghe qua đơn giản nhưng không dễ đâu, trừ tay phải thật nhẹ còn có công cụ hỗ trợ, để ở dưới móng tay hoặc đốt ngón tay.” Đỗ Địch chỉ ngón tay đen đúa quăn queo của mình: “ Khi di chuyển tầm mắt, làm động tác giả, ví như dẫm vào chân cậu, đẩy một cái ... Trong tích tắc thất thần ấy, chưa tới một giây, cắt đứt dây chuyền, để nó tự nhiên rơi vào tay … song vẫn là chuyện rất nguy hiểm, không mấy ai dám làm.”
Vừa nói vừa làm mẫu, khiến Dư Tội càng hiểu rõ hơn vài phần, hôm đó gió thổi khăn lụa, mỹ nữ trẹo chân, hai vợ chồng tới đỡ, giả vờ đứng không vững ngã vào người đối tượng, có thể làm rất nhiều động tác.
Té ra là có công cụ hỗ trợ, Dư Tội phạm sai lầm ở chỗ này, luôn cho rằng đối phương chỉ dựa vào hai ngón tay thần kỳ, bất tri bất giác tự gây ảo tưởng về thần trộm đẩy mình sai đường.
“ Tiền bối có làm được không?”
“ Không phải vấn đề được hay không, mà là không cách nào làm được, lựa chọn mục tiêu để ăn hàng sống đã khó, yêu cầu với người ra tay lại cao, với tướng mạo của tôi, chưa tới gần người ta đã né thì làm sao còn làm ăn gì nữa?” Đỗ Địch làm ba chàng trai bật cười, không ngờ lão già cũng biết mình phết:” Tôi chỉ biết hai người đủ điều kiện làm việc này, Lão Mộc một ngón, Hoàng Tam khỏi phải nói, ông ta có thể làm được chuyện người khác không thể làm.”
Bảo sao, hôm đó Dư Tội lấy làm lạ, trộm thì thường ít gây chú ý, rồi ra tay bất ngờ, mà nữ tặc đó lại quá bắt mắt, té ra cũng là thủ pháp trong nghề, đưa tay ra muốn bắt tay tạm biệt, Đỗ Địch hơi ngạc nhiên tay máy móc đưa ra nắm lấy. Dư Tội chân thành nói:” Cám ơn sư phụ, có thời gian tôi sẽ tới thăm.”
Đỗ Địch chợt mỉm cười:” Tôi phải cám ơn cậu mới đúng.”
Thử Tiêu tò mò:” Sao phải cám ơn cậu ta?”
“ Cậu ta lại vừa đút tiền vào túi tôi.”
“ Ha ha ha, tiền táo thôi, sư phụ đừng khách khí.” Dư Tội cười sảng khoái, quay người đi luôn:
Tới khi nhìn thấy ba người đi lên xe cảnh sát, Đỗ Địch thở dài, tâm tình vô cùng phức tạp, chính bản thân ông ta không nói rõ được, rất lạ, cầm trong tay 300 đồng, đủ mua hết số táo của ông ta.
............ ............
“ Không tệ, nhanh thế mà đã hỏi ra rồi à?” Ngô Soái Bình xuống xe hỏi, nhìn thấy hai bên bắt tay tạm biệt rất thân thiện:
“ Ông ấy là người hiểu lý lẽ, sau này đối xử với người ta khách khí một chút, tôn trọng một chút, công việc của các anh sẽ thuận lợi thôi.”
Dư Tội lái xe rời đồn công an, bỏ lại chàng dân cảnh thộn mặt như tên ngốc, kỳ thực Lạc Gia Long cũng không hiểu, ngay cả Thử Tiêu và Lý Nhị Đông cũng sùng bái kể lại thủ pháp của Đỗ Địch, còn học theo, nhưng ngón tay, khe ngón tay, cổ tay không sao phối hợp đồng loạt được, càng học càng thấy gượng.
Lạc Gia Long sốt ruột giục: “ Rốt cuộc là thế nào, ông ta là lão già vô lại, sao phối hợp với mọi người như thế?”
“ Lưu manh gặp trộm cắp mà, người nhà cả, không thân sao được.” Lý Nhị Đông phán:
“ Phải gọi là Ba Nha gặp Tử Kỳ.” Thử Tiêu bợp đầu Lý Nhị Đông một phát đính chính:” Đó gọi là tri kỷ, hiểu không, đồ ngốc.”
Lạc soái ca nghe mà phát bực, không thèm hỏi nữa, ba tên này mặt trộm cắp, cùng loại với Đỗ Địch, chẳng tốt đẹp.
Tiếp theo đó qua lời Đỗ Địch, mục tiêu rút gọn chỉ còn Lão Mộc một ngón và Hoàng Tam. Gần đó nhất là Lão Mộc, tên thật Lý Trường Thụ, giống danh nhân quá thời khác, tuổi già không có kết cục tốt, tới đồn công an tìm dân cảnh, biết vị này bị phán 15 năm, thi hành án 11 năm được tha, đó là chuyện mười năm trước, già thì già, vẫn cứ phạm tội, còn là tội dâm ô trẻ em, lại bị phán 6 năm, gập ngón tay tính, ra tù 3 năm trước, toàn bộ tuổi thanh xuân dùng để thử luật pháp rồi.
“ Oa, đúng là cực phẩm, đến hơn 50 tuổi còn dính vào tội đó.” Ngay cả người giới hạn tốt xấu mông lung như Thử Tiêu cũng không chấp nhận được cái loại cặn bã này:
“ Đúng thế, chỉ bỏ 100 đồng là giải quyết được rồi, có cần thế không?” Lý Nhị Đông không hiểu, phàm những đứa phải làm trò đó là bọn thất bại:
Dư Tội thì nhíu mày: “ Lão Đỗ ít nhiều giữ được tiết tháo, loại này thì cặn bã tới cực điểm, xem ra không dễ tiếp xúc.”
“ Đúng là không dễ, lão ta là đối tượng giám sát trọng điểm trong khu, sáu mấy rồi mà chuyện gì cũng làm, khi thì ra đường mang theo lọ sứ vờ bị xe đụng ăn vạ, lúc thì đánh bạc với đám tiểu lưu manh, không cách nào bắt được, bắt rồi cũng thả, vài ngày là ra ... Ài, già cũng là vốn liếng.” Dân cảnh có vẻ nhức óc với lão già đó:
“ Sao lại tủy tiện thả thế?” Lạc Gia Long chưa hiểu:
“ Lạc Đà, chịu khó rời máy tính ra ngoài nhìn cuộc sống đi, sẽ bớt được mấy câu hỏi ngớ ngẩn, già như thế rồi đồn công an giữ làm gì, chẳng may bệnh tật lại không thể không quản, dưỡng lão cho luôn à?” Thử Tiêu lên mặt giải thích:
Đề tài này làm dân cảnh than phiền một đống, cơ sở khó làm, đám không nhà không cửa không người thân, chỉ mong được cảnh sát bắt, có quốc gia chăm lo tuổi già, giờ trại giam cũng khôn rồi ... Mang tới, không nhận, anh không làm thủ tục giám sát tại ngoại cũng không được, muốn quốc gia dưỡng lão cho à, mơ đi.
Biết làm sao, người ta sống tới mức chính bản thân còn chẳng thương mình, đừng mong người khác thương.
Tới nơi rồi, dân cảnh chỉ một đống người trước quảng trường Văn Hóa, trời lạnh như thế, mà gần hai chục người vẫn vây thành vòng tròn đánh bài, à, hôm nay không làm việc xấu, đang giải trí, thi thoảng phát ra tiếng hô lớn, cười hô hố phóng túng, người qua đường đều phải né tránh.
Dư Tội quay đầu lại cười với Thử Tiêu, không cần nhiều lời, Thử Tiêu xoa xoa tay mở cửa xuống luôn.
“ Sao chỉ một người đi?” Dân cảnh thắc mắc:
“ Cậu ta là cao thủ món này.” Lạc Gia Long bật cười giải thích:
Cái mặt đem theo nụ cười của Thử Tiêu ngớ ngẩn thật thà đừng hỏi luôn, tới bên đám đông cũng hò reo như thật, luồn lách vào bên trong, phát hiện đấu địa chủ, tiền không nhiều, chỉ một hai đồng thôi, mục tiêu Lữ Trường Thụ cũng có mặt, già tới tóc sắp rụng hết rồi, răng nhô ra ngoài, thiếu một cái răng cửa, chỗ thiếu đó điệu nghệ dùng để kẹp thuốc lá, nhìn đống tiền lẻ trước mắt lão ta là biết người khác đang cống tiền tiêu vặt cho lão.
“ Tôi chơi với, tôi chơi với ...” Thử Tiêu thấy có người vừa rời đi là chen vào luôn, chơi hai thì dựa vào kỹ thuật, chơi ba dựa vào phối hợp, Thử Tiêu giành xào bài, chia bài, theo quy củ người mới đi trước, nịnh Lữ Trường Thụ:” Ông chơi giỏi quá, hay là thế này, chơi lớn chút, tối thiểu 100, tôi chỉ chơi vài ván, tiền để đây.”
Thấy hắn lôi mấy tờ 100 đặt trên xới, mặt cười toe toe như bại não, đám đông cười hô hố, Lão Thụ liếm mép:” Chơi thì chơi, nhớ năm xưa ông từng chơi 1000 một ván.”
“ Ái dà, cháu nhìn là biết ông không phải người phàm.” Thử Tiêu nịnh luôn mồm: