Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 265 - Chương 070: Giang Hồ Của Trộm. (4)

Chương 070: Giang hồ của trộm. (4) Chương 070: Giang hồ của trộm. (4)

Lúc này bài chia xong, Thử Tiêu cầm lên xem, lão này cũng khá đấy, ít nhất lấy bài rất cẩn thận, không để đôi mắt cực tinh của hắn nhòm trộm được, người còn lại kém hơn, lơ đễnh bị hắn nhìn hai quân, sau đó mới che kín bài, chậc chậc, muốn thua cũng khó ...

Lữ Trường Thụ lên bài, tức thì lòi tròng, sao lại 3,4,5,6 thiếu 7, lại còn, 7, 8, 9, 10, J thiếu Q, bài gãy, không nối được với nhau. Vị kia càng thộn ra, chỉ có 2 lá trên 10, còn lại tuy bộ ba không ít, song đa phần bài cọc cạch. Hai người không nói gì, Thử Tiêu hỏi:” Có đánh không, làm địa chủ thua mất 100, cướp địa chủ gấp đôi.”

“ Đánh.” Lữ Trường Thụ cắn răng nói, lão ta biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng đông người không dám nói:

Người kia không dám theo, bỏ bài.

“ Cướp, gấp đôi.” Thử Tiêu lật bài, reo lên đắc thắng, mồm nói nhanh như súng máy:” Tứ quý, lựu đạn, song vương, phượng hoàng, trả tiền, trả tiền đê, phượng hoàng không rời tổ gấp đôi, hai lựu đạn gấp đôi, tôi tính nhé, 200 nhân 2 là 400, 400 nhân 2 là 800, tổng cộng mỗi người mất 3200.”

Nghe con số khủng khiếp như vậy, người kia ném bài đẩy đám đông bỏ chạy, Thử Tiêu nhìn Lữ Trường Thụ, lão già thở phì phò, đoán chứng biết người ta giở trò rồi, chưa nói gì thì Thử Tiêu vơ hết tiền lẻ trước mặt, thái độ thay đổi hẳn, hung dữ dọa:” Cả đống tuổi rồi mà còn muốn ăn quịt à, cởi quần chạy quanh quảng trường một vòng, số còn lại miễn.”

Bọn lưu manh thất nghiệp xung quanh nghe thế thì cười rộ vỗ tay hưởng ứng, lờ đi ván bài có vấn đề, chỉ đợi xem trò hay, lão già tức lăn ra xỉu, tức thì tiếng cười càng lớn, chẳng ai đỡ.

“ Tránh ra, tránh ra, xảy ra chuyện gì thế này?”

Dư Tội hiên ngang xuất hiện, đi theo là dân cảnh mặc cảnh phục, uy thế thêm vài phần, Lý Nhị Đông quan tâm đỡ Lữ Trường Thụ làm chó già giả chết, mắng Thử Tiêu: “ Chuyện gì vậy, sao làm ông cụ giận thành thế này?”

“ Nó, nó lừa tiền, gian lận.” Lão già làm kẻ ác áo trạng trước:

“ Này ông, ông thì có mấy đồng mà tôi lừa?” Thử Tiêu oan uổng kêu:

Dư Tội càng nhiệt tình: “ Ông ơi, ông đợi chút, nó làm ông thành ra thế này phải bồi thường, chẳng may giận thành bệnh thì sao, vừa xong còn ngã, không biết di chứng gì không, thế nào cũng phải tới bệnh viện kiểm tra, mua ít đồ tẩm bổ.”

“ Đúng đúng ... Ái dà ...tôi đau đầu quá ...” Lão già nhũn người, giọng thều thào như sắp chết, nghe thật như diễn viên hạng A:

Thế là tốt rồi, dân cảnh dẫn Thử Tiêu lên xe, Lý Nhị Đông và Dư Tội dìu ông già, lão già này đọa lạc rồi, biết không thể là mục tiêu, nhưng Dư Tội mong từ miệng lão ta, biết vài chuyện ...

Xe đi được chừng 500 mét, Lữ Trường Thụ nhận ra chuyện không ổn, dù gì cũng lăn lộn giang hồ cả đời, cho dù có già cả lẩn thẩn chăng nữa chưa tới mức không thấy tí vấn đề nào. Cái thằng béo ngồi ở ghế phụ lái cười rất gian, mấy người kia im lặng, không xong, chúng cùng một bọn, không cẩn thận rơi vào ổ phỉ rồi.

“ Tôi ... Tôi khỏe rồi, không cần đi bệnh viện nữa, cậu gì ơi, tôi không sao, cho tôi xuống.” Thấy Dư Tội lái xe không thèm để ý, lão già quay sang lấy lòng dân cảnh bên cạnh: “ Đồng chí cảnh sát ơi, tôi quen đồn trưởng Ngô, không cần bồi thường, không sao.”

“ Ông không sao, tôi có sao, tôi thắng 3200, ai trả cho tôi đây?” Thử Tiêu quay đầu lại, tỏ ra rất tức giận:

Lữ Trường Thu mặt mày đau khổ: “ Huynh đệ, huynh đệ ơi, chúng ta kiếm tiền nuôi cái miệng thôi, cần chơi nhau thế không, số tiền kia thuộc cả về cậu.”

“ Đương nhiên là thuộc về tôi, số đó chưa tới 200, thiếu 3000 nữa.” Thử Tiêu không bỏ qua, chẳng ai can hắn, đối với tên phạm tội dâm ô trẻ em có gì phải thương hại:

Khi xe phanh lại, dân cảnh và Lạc Gia Long biết ý xuống xe, canh ở bên ngoài cửa, Dư Tội quay đầu nhìn lão già đang rúm rỏ đóng giả chó già cầu xin thương hại, so ra thì Đỗ Địch ra đường bán hoa quả, tối quét rác nuôi mình còn có tư cách hơn rất nhiều: “ Lữ Trường Thụ, hỏi ông vài chuyện, nếu không ngoan ngoãn khai ra, tôi có cách trị ông.”

“ 3000 đồng đủ xin một ngón tay rồi.” Thử Tiêu nhìn ngón tay dài của lão, ý đồ bất thiện, mang phù hiệu ra:

Lão già tức thì nhũn như bún, chuyến này nhũn thật, loại trộm hết thời, cả lưu manh đường phố cũng không chọc vào nổi, làm sao dám chọc đám cảnh sát lưu manh:” Tôi có phạm tội gì đâu .. À, chẳng bao lâu nữa sang năm mới, chưa tới cuối năm, có cần truy quét không? Chúng tôi chưa nhận được thông báo của cảnh sát mà.”

“ Muốn vào trong đó dưỡng lão thì phạm tội nào lớn vào, mấy tội nhỏ bọn này không quản.” Lý Nhị Đông chê lão già này bẩn, ngồi cách rất xa:

“ Quen không?” Dư Tội không nhiều lời, âm trầm lấy anh ra hỏi, vẫn là nữ tặc và Lâu Vũ Thần:

Cái bộ mặt thô bỉ của lão già như đang tính toán gì đó, nhìn trái nhìn phải, Lý Nhị Đông phát tởm vung tay lên làm động tác muốn tát:” Bảo nhìn ảnh, nhìn tôi làm gì?”

Lão già rụt cổ:” Không quen.”

“ Không thể nào, đây là hậu nhân của một trong số các lão già thế hệ ông, vậy mà ông không quen à?” Dư Tội cố tình nói thế, lão già này đa số thời gian ở trong tù, khó mà biết:” Người này, tôi từng thấy cô ta ra tay, mặt đối mặt, có thể tháo dây chuyền của người khác, trong số mấy người, ai có bản lĩnh này?”

“ Chuyện này ...” Lão gia mắt mở to, đánh giá mấy người, như xem có nên nói không:

“ Đừng do dự, thành phố treo thưởng, 1 vạn mua tin tức, 5 vạn nếu có được tung tích xác thực.”

Dư Tội tất nhiên là nói dối, nhưng mà lão già mí mắt giật liên hồi, khỏi nói bị nghèo khó ép tới đường cùng rồi, mặt vừa hưng phấn lại nhăn nhó:” Tiền này khó lấy lắm, đây là chuyện khó, không phải một người làm được ... Ngón tay tôi nếu không bị người ta đập gãy thì miễn cưỡng có thể làm.”

Lão già khoe khoang, nhưng đã chứng minh một mình mình không làm được, lưỡi liếm môi khô khốc nhìn túi quần Thử Tiêu, chừng thèm khát lắm, chỉ là tiền thưởng to nhưng mơ hồ lắm, lợi ích thiết thực trước mắt quan trong hơn.

Dư Tội móc túi Thử Tiêu lấy số tiền vừa nãy ra, giơ lên:” Nói thì tiền này thuộc về ông, nợ cũng miễn, nói xong cho thêm số tiền tương đương.”

Lão già đưa tay ra định lấy, Dư Tội rụt lại, vội vàng nói ngay:” Nếu nói trình độ cao nhất là Hoàng Tam, tôi không so được, khi ông ta được gọi là vua trộm thì tôi còn đang móc ví ở bên xe ... Còn cả Đỗ Địch ‘bốn cánh tay’ cũng có thể làm chuyện này, lấy dây chuyền thì chỉ có 2 cách, cướp hoặc là kỹ thuật phải cực cao, cách nào cũng nguy hiểm cả, cần phải lắp lưỡi dao hợp kim trên tay, có thể ngụy trang là nhẫn gì đó, rất phiền phức, thường không ai muốn làm ... Cướp còn nhanh hơn, vì lúc ra tay chủ động để chạy rồi ... À, Lý Lực cũng làm được, nhưng bao năm rồi không thấy ... Muốn làm chuyện này, trước tiên trông phải vừa mắt chút mới được, yêu cầu rất nhiều ...”

Quả nhiên là giang sơn này trộm lớp lớp xuất hiện, không ngờ đám trộm già này lại hiểu nhau như vậy, nói đi nói lại cũng chỉ có vài người đủ khả năng thôi, Thuận Mao đã chết, Lý Lực và Hoàng Tam kỹ nghệ siêu quần trong truyền thuyết lại không tra ra hộ tịch nữa.

“ Hoàng Tam và Nhất Chỉ nếu sống tới bây giờ thì bao tuổi rồi?”

“ Nhất Chỉ thành danh sớm, giờ mới trên 50 thôi, Hoàng Tam thì phải bảy mấy ... Nhiều năm không gặp, tôi mới ra được vài năm, cơ bản không quen ai nữa, đường xá còn chẳng nhận ra ..” Lão già than thở thói đời dễ đổi, phong quang không còn:

Bình Luận (0)
Comment