Thử Tiêu vốn chẳng hào hứng lắm với cái vụ án tốn công tốn sức này, song từ lúc gặp Đỗ Địch lại hứng thú với giới giang hồ, hỏi vào:” Vậy người mới thì sao, ai có bản lĩnh này không?”
“ Giờ ai muốn bỏ công sức tập cái thứ kỹ thuật này, cưỡi xe moto phóng qua giật phăng một phát là xong, nhanh gọn, hệ số an toàn cao hơn. Nói tới kỹ thuật thì phải là thế hệ cũ chúng tôi, ra tay lúc nào cũng phải gọn gàng đẹp mắt ... Thực ra kỹ thuật cao cũng là bất đắc dĩ, cái thời một người hô trộm một cái là toàn dân lao vào đánh, kỹ thuật không cao ai dám ra giang hồ xông pha? Giờ thì người mất đồ sợ không dám nói, kẻ trộm lại hung hăng, nghe hô trộm, ai nấy tránh đường sợ tai bay vạ gió ... Nếu không phải chân tay tôi bất tiện, giờ xưng hùng xưng bá, kiếm ăn ngon lành ... À, tôi nói đùa, nói đùa thôi, đừng tin ... “ Lão trộm già liên tục cười nịnh, còn tát mồm: “ Già rồi, lẫn rồi, cái mồm nói linh tinh, cái mồm nói linh tinh.”
Thấy hai người kia nhìn mình, Dư Tội lắc đầu, đây là loại không còn giá trị nữa, ngón tay tàn tật không thể quay về nghề cũ, nếu không với thủ đoạn trước kia mà chơi cờ bạc bịp cũng kiếm sống thoải mái rồi.
Lý Nhị Đông thấy việc đã xong, không muốn nhìn lão già này thêm phút giây nào, chỉ tay ra ngoài:” Cút xéo.”
“ Dạ dạ ...” Lão già như nghe tin ân xá, rối rít nhảy xuống xe, chợt nhớ ra, bám cửa sổ hỏi: “ Vậy ... Số tiền kia, cậu nói là ...”
“ Lời của cảnh sát mà cũng tin à, đúng là càng sống càng đi xuống, lão tử không thu tiền xăng xe là may rồi, xéo!” Dư Tội đạp ga, rồ một tiếng phun khói đi luôn, bên trong xe truyền ra tiếng cười khả ố:
Lữ Trường Thụ cứ đứng ngây ra mới nhổ phẹt bãi nước bọt: “ Mẹ nó, thói đời giờ toàn thế, cảnh sát khốn nạn hơn cả trộm cắp.”
.............. ..............
“ Trương Đại Tạp tức Thuận Mao đã chết ba năm rồi, điểm này đã được xác nhận, không sai được, còn Lý Lực và Hoàng Giải Phóng thì sau khi cải cách hộ tịch không ghi chép gì nữa, nơi này là chỗ ở của Lý Lực còn ghi trong tài liệu cũ.” Lạc Gia Long chỉ ngoài cửa, tiễn dân cảnh đi rồi, bọn họ lại tới địa chỉ mới, là ngõ Liễu ở phố thương mại:
Ngõ Liễu nổi danh với chợ đêm, đặc biệt hàng bán ở đó đa phần là làm tay do người dân ở khu thành cũ làm ra, tuy mấy năm gần đây đô thị mở rộng nhanh, thành cũ bị giải tỏa dần, biến thành tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại, song truyền thống bán vật dụng nhỏ tốt giá rẻ vẫn được giữ lại. Vì thế mà thành thiên đường cho người trẻ tuổi, đặc biệt đôi lứa đang yêu.
Chỉ tiếc giờ gần trưa, nên không thể chứng kiến phong tình phố Liễu.
Dư Tội nhíu mày vì địa chỉ giờ là trung tâm thương mại mới xây, chiếm diện tích mấy chục mẫu, bao nhiêu hộ bị di dời, chẳng ai nói rõ được, người vào tù ra tội như Lý Lực, ra tù có về chỗ ở không khó nói.
“ Chịu thôi, kiến thiết thành phố gây ảnh hưởng rất lớn tới công tác cảnh sát, vùng này riêng nhân khẩu ngoại lai đã bảy tám vạn, tạm trú chẳng làm, tôi nghe nói ở đây buổi tối bọn trộm nghênh ngang vào quán lấy đồ đi, đồn công an chỉ có ba mấy người dốc hết sức không đủ duy trì trị an ... Tiếp theo làm sao đây?” Lạc Gia Long buồn chán nói, sắp tới trưa mà chẳng có thu hoạch gì:
“ Đầu kia không biết tiển triển ra sao rồi?” Dư Tội lẩm bẩm:
“ Đừng nhìn tôi, tôi kiến nghị chúng ta tìm chỗ ăn, ăn xong nói sau.” Thử Tiêu chỉ tay nhà hàng ba tầng án ngữ ngay đầu ngõ Liễu, nơi hội thụ ba con đường, vị trí vô cùng đắc địa, chưa gì miệng đã chảy dãi: “ Ẩm thực Cửu Đỉnh, nơi này chuyên kinh doanh các món thịt ngâm, từ vịt gà ngan ngỗng cho tới cừu bò dê đều đủ cả, đặc biệt nhà hàng sang trọng nhưng bán đều là món ăn bình dân hợp túi tiền, mùa này mà làm món canh thịt ngâm nóng hổi với bát cơm trắng thì quên đời.”
“ Không sợ bội thực chết à?” Dư Tội liếc nhìn cái nhà hàng mà Thử Tiêu đang ra sức quảng cáo miễn phí cho người ta, thấy khách khứa ra vào nườm nượp, bãi đỗ xe có không ít xe đạp, xem ra đúng là nơi bình dân, chỉ là y chẳng có chút khái niệm nào về mỹ thực, cơm không thiu gạo không mốc là ăn được rồi, thuận tay ném tiền trên người Lữ Trường Thụ cho hắn: “ Tiền cơm đấy, cầm lấy.”
“ Á, đây là của tôi thắng được mà.” Thử Tiêu đút tiền vào túi, mặt mày xót xa:
“ Đó là tiền đánh bạc đấy không biết à, mà cậu ngay cả lão già tàn tật cũng lừa, còn tí liêm sỉ gì không vậy Thử Tiêu?” Lý Nhị Đông nhân cơ hội chỉ trích:
“ Thắng được là có bản lĩnh.”
“ Đưng cãi nhau nữa, bực mình ... Hai anh phải nghĩ đi chứ, nếu nữ tặc và Lâu Vũ Thần là người nối nghiệp, vậy thì họ nối nghiệp ai?” Dư Tội tức giận quát, tay chỉ có ảnh Lý Lực và Hoảng Giải Phóng, ảnh trong hồ sơ, nhìn tướng mạo có vẻ "Tam Gia" phù hợp với gu thẩm mỹ ăn hàng sống hơn, tướng mạo đường đường, mặt vuông mày kiếm mắt sao. Lý Lực khá thì tệ, mặt dài như ngựa, lỗ mũi to, trán dô, loại này đi ăn hàng sống không khác gì bảo Lý Nhị Đông đi thi nam vương, đảm bảo dọa khán giả chạy sạch.
“ À phải rồi Dư Nhi, quy củ giang hồ có cái chỉ truyền nam không truyền nữ không?” Thử Tiêu thấy để một mình Dư Tội vất vả cũng không phải, cố vắt óc suy nghĩ hỏi:
Lý Nhị Đông liền khai thác ý tưởng này: “ Nên tra, nói không chừng là lão tặc sinh tiểu tặc, tiểu tặc còn có mẹ, có thể là nhân tình nhẫn ngãi của lão tặc, chẳng mình các điều kiện khớp nhau là ra chân tướng.”
“ Có lý, để tôi thử.” Lạc Gia Long gõ laptop đặt trên đùi, giờ là vật bất ly thân của hắn:
“ Không cần thử, hộ tịch không biết bỏ sót bao nhiêu hộ, chẳng lẽ còn ghi chép về người trong giang hồ, dù là có thì cũng che dấu đi rồi.” Dư Tội lắc đầu, thử đoạn trong việc này chỉ cảnh sát cơ sở mới nắm được, chứ gõ bàn phim mà ra là không thể nào, thêm trải qua thời kế hoạch hóa sinh sản, bao nhiêu người sinh vụng sinh trộm, có cả chục triệu nhân khẩu không có giấy khai sinh, lấy gì mà tra:
Tạm thời không có manh mối, Dư Tội thấy nên liên hệ với ở nhà, tiếp nối tình huống hai đầu với nhau.
Nghĩ vậy Dư Tội trực tiếp gọi điện cho Hứa Bình Thu hỏi tiến triển thẩm vấn, không có tiến triển gì, Lâu Vũ Thần chỉ thừa nhận là có chụp ảnh, hành lý cũng do hắn gửi, hơn nữa được người ta thuê, số tiền là 10 vạn ... Dư Tội đem suy nghĩ của mình trình bày với Hứa Bình Thu, không lâu sau di động nhận được tư liệu cá nhân chi tiết của Lâu Vũ Thần.
“ Hả, lớn lên trong viện phúc lợi nhi đồng ... hắn là cô nhi à?” Lạc Gia Long xem tin trong di động của Dư Tội thốt lên:
“ Oa, tên trộm đáng thương.” Lý Nhị Đông sinh lòng thương hại:” Nhìn tư liệu thì không phản ảnh ra được hắn có loại bản lĩnh kia nhỉ.”
“ Làm trộm đâu phải chỉ trộm, còn có canh chừng, yểm hộ nữa cơ mà, một tên trộm thành công cần nhiều tên trộm giúp sức, huống hồ cũng chưa thể nói hắn không có bản lĩnh.” Thử Tiêu đột nhiên có cảm ngộ:” Câu này nói rộng ra, không có cảnh sát nào một mình thành công, anh em chúng ta phải nương tựa vào nhau mới được.”
“ Khiếp, trông cậu cười đến tởm.” Lạc Gia Long mắng:
Dư Tội thì không bình luận gì, lái xe thẳng tới viện phúc lợi, vậy là chuyến hành trình tìm hiểu thế giới giang hồ kết thúc, tuy tung tích nữ tặc mơ hồ, nhưng cá nhân Dư Tội có thu hoạch lớn, tin rằng cho thêm thời gian lắng đọng luyện tập, y sẽ vượt qua nữ tặc kia.