Phúc lợi viện cũ kỹ, nhà cửa chắp vá, kinh phí hoạt động eo hẹp, nên chẳng có người chuyên trách quản lý hồ sơ, lưu trữ kiểu cũ, giấy tờ chất thành đống, lại còn tàn khuyết. Cả đám đành cắn răng mà tra, càng tra càng nản, cô chăm sóc trẻ cũng phân tán khắp nơi, tới giờ cơm hỏi vài người biết chuyện, khi gặp được người đầu tiên nhớ ra Lâu Vũ Thần đó là chuyện mấy tiếng sau.
Tra án là vậy đấy, đa phần là vất vả, mệt mỏi, lặp đi lặp lại còn vô ích nữa, không phải là toàn kịch tính với hồi hộp. Lạc Gia Long cùng cằn nhằn, bảo Dư Tội làm việc thừa thãi, nếu mà nơi này có manh mối thì cao thủ của hình cảnh đã moi ra, làm gì còn gì cho họ.
Khó khăn tìm được cô chăm sóc trẻ đã nghỉ hưu, già lắm rồi, mấy người họ tới nơi, phải đưa hết phù hiệu cảnh sát ra mới tin không phải người xấu mở cửa cho vào, đến khi Dư Tội cung cấp ảnh, hồ sơ, thì mặt đầy hồ nghi.
“ Không đúng, sao lại như thế được.” Bà dì lắc đầu liên hồi:
“ Không phải người này ạ?” Thử Tiêu sắp không còn sức mà nói nữa rồi:
“ Không, người thì đúng ... Nhưng hồ sơ không đúng.” Bà dì chỉ tên:” Đây là tên được sửa, thường người trưởng thành từ phúc lợi viên đều mang họ Đảng, chỉ có người được nhận nuôi mới đổi họ ... Nhưng người này lại không đăng ký người nhận nuôi là ai.”
“ Còn có chuyện đó nữa ạ.” Lạc Gia Long bắt đầu thấy hứng thú rồi:
“ Hơn nữa khi tôi còn ở đó, đứa bé này đã 13, 14 rồi, rồi bọn chúng lén trốn đi, người như thế thì đáng lẽ phải loại khỏi hồ sơ rồi mới đúng.”
Lại câu nữa làm mọi người chấn động, Dư Tội cấp thiết hỏi:” Dì ơi, ý dì là anh ta trốn đi rồi, sau đó hồ sơ phải hủy thì lại lưu trữ hoàn chỉnh, hơn nữa sau lại có thủ tục hợp pháp, để anh ta có thân phận chính thức, nhưng hợp pháp mà không hợp lý đúng không ạ?”
Bà dì có vẻ chậm chạp, mãi lâu sau mới hiểu:” Ừ, là thế đấy.”
“ Vậy người quản lý khi đó bây giờ ở đâu ạ?” Thử Tiêu cũng nhanh nhạy hỏi:
“ Chết rồi, viện trưởng cũ chết vài năm rồi.” Bà dì bắt đầu than thở cho nhân sinh vô thường:” Cậu nói xem, viện trưởng sống rất tốt, thế mà thắng mạt chượt, cao hứng lên tràn máu não, vậy là không còn nữa, có oan không?”
Không để ý rằng mấy chàng trai nghe tin này vỗ trán không thôi, manh mối đứt rồi chứ sao.
“ Các cậu muốn tìm đứa bé kia à, nếu còn sống phải hai mấy ba mươi rồi, chẳng biết đi đầu, khó tìm lắm.”
Không ai còn hơi sức đâu mà để ý nữa, người làm thủ tục đã chết, vậy là xong hết cả rồi.
Khi mọi người thất vọng chuẩn bị đứng dậy cáo từ, bà dì có vẻ vì mình không cung cấp được tin tức gì thực tế gì nên thấy có lỗi: “ Năm đó tôi bảo viện trưởng nhiều lần, đừng có nhận nuôi thằng bé Tiểu Phong lang thang đó, sẽ làm hư trẻ con trong viện đấy, ông ấy không nghe tôi, thế là nó dẫn mấy đứa trẻ chạy mất.”
Dư Tội ngồi thẳng ngay dậy, ba người kia cũng bừng tỉnh, cô nhi và trẻ lang thang là quần thể nguy cơ cao thành người lừa gạt, mấy đứa bé trốn đi cùng nhau, khả năng những đứa trẻ bỏ trốn năm đó thành một nhóm cực lớn.
“ Dì ơi, trong số những đứa bé chạy trốn hồi đó, có phải có đứa bé nữ không dì?” Cực kỳ hồi hộp Dư Tội nắm chặt tay, nín thở hỏi:
“ Có!” Bà dì trả lời xong mới bất ngờ:” Tôi còn chưa nói, sao cậu lại biết:”
“ Dì ơi dì.” Dư Tội không kìm được niềm vui sướng, gọi cực kỳ thân thiết, nắm tay bà dì: “ Dì chắc là còn nhớ mấy đứa bỏ trốn năm xưa phải không ạ?”
“ Sao lại không nhớ, bọn chúng ăn ỉa đều do một tay tôi lo mà.”
“ Dì, di, có thấy giống cô gái này không?” Di Tội lại lấy bức ảnh nhăn nhúm kia ra:
“ Vẽ không giống lắm ... Cơ mà hơi giống đấy, đúng đúng, cái miệng rộng thế này là của Tuệ Tuệ, nó cười duyên lắm, hai cái mắt cong vút, bọn trẻ nam xúm quanh nó ... Ừ, lớn lên chắc cũng sẽ xinh đẹp thế này đấy ... À phải, ngực nó có nốt ruồi đỏ.”
Úi da, cái này làm sao mà dùng đây, chả lẽ tìm người lại đòi xem ngực, Dư Tội càng hưng phấn, nắm tay bà dì chạy, bà dì hết hồn, mấy người kia đẩy sau lưng, người ta còn chưa kịp hỏi thì bị đưa lên xe cảnh sát rồi.
Lát sau viện phúc lợi xác nhân có ba người bỏ trốn hai nam, trừ Lâu Vũ Thần, người còn lại là Quách Phong, bọn họ đều thông qua viện phúc lợi khôi phục thân phận chính thức, nhưng không có thông tin gì về cô bé và đứa bé trai bỏ trốn khác.
Tiếp theo đó biến hóa kịch tính như phim, Lạc Gia Long lần theo thân phận hợp pháp đó tìm được hình ảnh một tên trộm, phù hợp với thể hình của kẻ lấy hành lý ở sân bay.
Chiều cao 1m73, cho dù không chụp khuôn mặt, nhưng trùng hợp này đủ bốn người bạn học nhảy nhót vỗ tay nhau như bọn điên rồi.
17 giờ 50 phút chiều, tức là 64 tiếng sau khi xảy ra vụ án, vô số xe cảnh sát không có chút dấu hiệu nào bao vây một cơ sở làm đẹp tên Hơi thở bạc, thợ làm tóc Quách Phong bị chùm đầu bắt đi.
Thẩm vấn không tốn quá nhiều công sức, khi nhìn thấy Lâu Vũ Thần, cúi đầu thừa nhận mình là người lấy hành lý.
Làm tổ chuyên án chấn kinh nhất không phải là nghi phạm, mà là người có thể moi ra nghi phạm trong biển người mênh mông, ai có thể ngờ, thông tin nằm ở trong quá khứ không có gì đáng chú ý của Lâu Vũ Thần.
Có một loại cảm giác không hề dễ chịu, đó là bị người ta đùa bỡn, đặc biệt khi mình lại còn ở địa vị cao hơn, cái tư vị đó gọi là rất xấu hổ.
Đó là cảm giác chung của mấy vị được gọi là tinh anh trong giới cảnh sát, đặc biệt là cao thủ truy lùng thanh danh hiển hách Duẫn Nam Phi, kẻ giết người phóng hỏa thì hắn gặp nhiều rồi, vậy mà bị một tên trộm lừa cho chạy vòng vòng, nếu không bắt được Quách Phong, lúc này e là vẫn còn chạy khắp nơi tìm người thuê thần bí do Lâu Vũ Thần bịa ra.
Uất ức hơn nữa là hắn tin sái cổ, theo lý luận thông thường, chủ mưu tiếp xúc với tuyến dưới càng ít càng tốt, vậy mà tên mang hành lý là thợ làm tóc.
Cố Hi Kiệt của đại đội hình cảnh số 7 cũng có chút nổi nóng, vì "người thuê" được miêu tả rất chi tiết, khiến hắn đem mọi tài nguyên cảnh sát đặt vào đó truy lùng, giờ còn có một tiểu đội đang sang tỉnh bên xác nhận thông tin.
Vương Xung Sinh của chi đội trị an có quan hệ rất tốt với Duẫn Nam Phi, hai người thì thầm phương hướng thẩm vấn tiếp theo, Lâu Vũ Thần và Quách Phong là bạn từ nhỏ, cùng lớn lên ở phúc lợi viện, thân thiết tới mức nào khỏi nói cũng biết, giờ kẻ ngốc cũng biết tầm trọng yếu của vật bị mất, không dễ dàng khai ra.
“ Xử trưởng Hứa.” Duẫn Nam Phi đứng thẳng lên chào Hứa Bình Thu dẫn phân cục trưởng Lưu Đào tới:
Chuyến này Lưu Đào thở phào rồi, hay dở gì cũng tìm ra được kẻ lấy đồ, vậy là trách nhiệm tiếp theo không phải của họ nữa rồi, tâm trạng tốt, chiêu đãi đồng nghiệp cũng vô cùng ân cần.
Hứa Bình Thu đưa mắt về phía phòng thẩm vấn:” Sao rồi?”
“ Chưa bắt đầu ạ, cái thằng này làm tốn của chúng ta mười mấy tiếng.” Duẫn Nam Phi tức lắm: “ Không ngờ manh mối trong ngay lý lịch của hắn.”
Hứa Bình Thu không phát biểu ý kiến, ông ta biết sai lầm của những người này không phải vì kém cỏi, mà là do quá coi trọng. Lãnh đạo tỉnh gây sức ép, có yếu tố người nước ngoài, thế là vụ án nhỏ mà nâng tầm lên là dễ sai lầm, nên bỏ qua loại chi tiết đó, cũng là vì quá tin tưởng vào hệ thống Lưới Trời. Kỳ thực nếu cẩn thận tới viện phúc lợi, có khi ngay cả dân cảnh ở đồn cảnh sát cũng tìm ra, vậy cứ vì vội tìm vật bị mất, nhìn chằm chằm vào đối thủ cạnh tranh của RX để lọt ngay thứ dưới tầm mắt.