Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 268 - Q3 - Chương 073: Không Hề Dễ Dàng.

Q3 - Chương 073: Không hề dễ dàng. Q3 - Chương 073: Không hề dễ dàng.

Khi Dư Tội dứt khoát từ chối vào biên chế đặc vụ, Hứa Bình Thu nghĩ y đã phế rồi, điều kiện của y chắc chắn thành một đặc vụ vô cùng ưu tú, thả ra ngoài xã hội sẽ như cá gặp nước. Nhưng mà đưa vào cái đội ngũ đầy tính kỷ luật có phần cứng nhắc này thì chàng trai toàn thân toàn thói hư tật xấu đó chắc chắn khó tồn tại được. Ai mà ngờ ở trong đội ngũ hỗn tạp lấy hiệp cảnh làm chủ, y lại vươn lên mạnh mẽ, chẳng những thành cao thủ săn trộm tiếng tăm lên tận tỉnh, giờ liên tục moi ra hai nghi phạm, làm đám tinh anh hổ thẹn.

Chàng trai này sinh ra cứ như để làm khó người khác vậy, không ai ưa y hết, nhưng làm người ta không há mồm ra được, có điều lần này Hứa Bình Thu cho rằng đả kích đám tinh anh mắt cao hơn trời này cũng tốt.

“ Đánh cược, các cậu không thẩm vấn được họ đâu.” Hứa Bình Thu đột nhiên nói, ông ta nhìn thấy loại bình tĩnh và trầm ổn của nghi phạm liền không đánh giá cao đám tinh anh này nữa:

Duẫn Nam Phi, Vương Xung Sinh tỏ ra không phục, là người lăn lộn từ cơ sở đi lên từng bước một, ghét nhất là bị kích kiểu này. Vương Xung Sinh trầm giọng nói:” Xử trưởng Hứa, tôi chỉ cần nửa tiếng cậy miệng hắn.”

“ Được, nửa tiếng, nếu cậy được, tôi sẽ ghi công đầu cho các cậu.” Hứa Bình Thu bật cười như nghe chuyện hài hước thôi vậy:

Càng sôi máu, hai người kia không nói không rằng vào phòng thẩm vấn đóng sầm cửa lại.

“ Xử trưởng Hứa, thế này ...” Lưu Đảo đổ mồ hôi, tình thế đang tốt đẹp, sao xử trưởng Hứa đột nhiên gây mâu thuẫn nội bộ:

“ Ha ha ha, hai người này đi bắt người còn được, thẩm vấn không xong, thẩm vấn là nghệ thuật tấn công vào trái tim, bọn họ còn lâu mới đủ đạo hạnh.” Hứa Bình Thu xua tay, ý là là chẳng có gì đáng để xem ở đây hết:

Câu này khiến Lưu Đào đang quan tâm kết quả, không biết nên đi hay ở, nghĩ lúc ở lại cửa chờ kết quả, vì vụ án này mà ông ta không ngủ mấy ngày rồi, ngay cả xử trưởng Lý cũng vẫn đang ở văn phòng thở ngắn than dài.

Thẩm vấn bắt đầu, một tổ trưởng đặc cảnh, một phó đội trưởng hình cảnh, cả hai đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâu Vũ Thần, không thấy cái thân thế cô nhi có gì đáng thương hết.

“ Ngẩng đầu lên Lâu Vũ Thần, tôi hỏi lần nữa, đồng bọn lấy hành lý ở sân bay là ai?” Duẫn Nam Phi cho rằng gây áp lực tâm lý đã đủ, bắt đầu hỏi:

“ Tôi đã khai rồi mà, tôi không quen hắn, ông chủ tiễn tôi đi ở sân bay Bắc Kinh nói, tôi xuống máy bay sẽ có người lấy vé, đưa cho hắn là được, ngoài ra tôi không biết gì hết.” Lâu Vũ Thần không đổi sắc mặt, hắn đã thích ứng rồi:

“ Miêu tả tướng mạo của hắn.” Vương Xung Sinh lãnh đạm nói, hắn không cùng phong cách với Duẫn Nam Phi:

“ Cao, chừng mét tám, tuổi chừng bằng tôi, tóc thế nào không nhìn rõ, mặc quần áo jean đội mũ jean rất cá tính, đó là dấu hiệu người tiếp ứng, tôi rời cầu sân bay đưa vé cho hắn, sau đó men theo cửa dành cho nhân viên mặt đất rời sân bay, chuyện sau đó tôi không biết nữa ... Rồi nhận tiền của ông chủ ...”

Thường khi nói dối bị hỏi lại nhiều lần do bịa đặt nên sẽ có sai lệch, nhưng tên này hỏi đi hỏi lại chi tiết cơ bản giống nhau, khó mà không tin.

Rầm, Duẫn Nam Phi bị lời nói dối này biến thành thằng hề chạy khắp nơi, lại còn bị thằng nhãi chưa ráo máu đầu vừa vào nghề tìm ra nghi phạm, tưởng tượng lúc gặp lại Dư Tội thôi mà hắn thấy rát mặt rồi, rống lên: “ Không thấy quan tài không đổ lệ chứ gì, bịa tiếp đi, cho hắn xem ...”

Tức thì trên màn hình hiện ra hình ảnh Quách Phong ở phòng thẩm vấn khác, cúi đầu nói gì đó, chỉ thoáng qua tắt ngay.

“ Mày nghĩ cảnh sát đều là kẻ ngốc cho mày lừa à?” Duẫn Nam Phi nói câu này không khỏi đỏ mặt:

“ Thành thật khai ra đi, chúng tôi đã nắm được tương đối tình hình về anh rồi, chủ động khai báo chỉ có lợi cho anh thôi.” Vương Xung Sinh thuộc phái ôn hòa hơn:

“ Ngoan cố không ăn thua đâu, hắn khai ra rồi, mày muốn gánh tội thay ai, biết giá trị thứ bị trộm không? Biết tội trộm cắp nặng thế nào không?” Duẫn Nam Phi đập bàn rầm rầm:

Vương Xung Sinh đột nhiên dùng chân đá Duẫn Nam Phi, Duẫn Nam Phi dừng quát tháo, phát hiện ra chuyện bất ổn, đôi phương như bị trúng tà, mặt trắng trẻo đỏ lên một cách bệnh tật, vẻ mặt tựa hồ vô cùng thống khổ, mồ hôi ròng ròng, miệng lẩm bẩm, sợ nghi phạm bày trò, vội tới gần xem xét.

“ Là tôi ... Không phải anh Phong ... Là tôi ... Các người thả anh ấy ra đi ...” Lâu Vũ Thần thống khổ nói:

“ Được, đồ ở đâu, nói ra, chúng tôi sẽ thả hắn.” Duẫn Nam Phi nói xuôi theo ý hắn:

“ Tôi, tôi không biết ... Tôi ...”

Lâu Vũ Thần đứng dậy đưa tay ra, như đang cầu cứu, nhưng Duẫn Nam Phi chỉ khoanh tay đứng nhìn, đôi mắt không có lấy nửa phần thương xót.

Rầm! Đột nhiên Lâu Vũ Thần ngã xuống, đè gãy cả vách ngăn, Duẫn Nam Phi nhảy lùi lại, chỉ thấy nghi phạm thống khổ co giật, miệng sùi bọt mép, mắt trắng dã. Vương Xung Sinh cuống lên, ấn đèn cấp cứu, không lâu sau bác sĩ sân bay tới, nghi phạm co quắp thành hình dạng kỳ quái, bác sĩ kiểm tra hô hấp, tiêm một mũi trợ tim, đưa lên giá.

“ Nhìn tôi làm cái gì?” Duẫn Nam Phi phát hiện đồng nghiệp nhìn mình với ánh mắt là lạ, giống như đang trách móc:

Thẩm vấn dùng chút thủ đoạn thì có thể lý giải, tội phạm đâu ngoan ngoãn khai báo, nhưng đánh người ta thành thế này không đúng rồi, viện kiểm sát mà tới một cái, lúc đó cả tổ chuyên án sẽ bị bó chân bó tay rất nhiều.

“ Tôi không đụng vào hắn một ngón tay ... Có camera giám sát mà, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm ... Khoan khoan, bác sĩ, hắn làm sao?”

“ Động kinh thôi, người này tâm lý yếu, không thể kích thích quá độ, không sao đâu, nghỉ ngơi chút là ổn.” Bác sĩ chỉ huy người khiêng cáng tới phòng bệnh, đây là nghi phạm của vụ án trọng đại, không thể có sơ xuất, cảnh sát trực ban cũng vã mồ hôi, Lưu Đào cũng đứng tim, chạy theo tới cả phòng bệnh, cứ như ông ta mới là người lên cơn động kinh.

Trong phòng thẩm vấn, Duẫn Nam Phi nộ khí xung thiên đi qua đi lại vung tay: “ Động kinh, động kinh đúng lúc quá rồi đấy.”

Vương Xung Sinh vừa rồi cũng một phen hú vía: “ Bỏ đi, phân cục hàng không mới là chủ, chúng ta là khách.”

Ý tứ là, đây không phải địa bàn của anh, xảy ra chuyện không ai bao che được, huống hồ trong tình hỉnh cả tỉnh chú ý vào, nhiều đơn vị tham gia, không thể làm bừa. Cả hai đều nản chí, sau đó nhìn nhau, phải rồi, sao xử trưởng Hứa biết là không thẩm vấn được?

Nghĩ tới đó hai người cùng đứng bật dậy chạy đi, Lão Hứa là nhà cái trong vụ án này, có điều cho tới nay trừ nói vài câu cổ động thì ông ta chưa làm gì cả, toàn là nhân vật phải lăn lộn mà ra, vương gặp vương không cúi đầu, cho nên dù Lão Hứa có danh tiếng thì họ cũng không coi ra gì, nhưng lần này ấn tưởng hai người lật nhào rồi. Gõ cửa đi vào, nhìn thấy Hứa Bình Thu đang nói chuyện với kỹ thuật viên giám sát ghi hình, chẳng thèm để ý tới họ, hai người im lặng đi tới xem, thấy Lão Hứa đang nhìn chằm chằm vào Quách Phong vừa bị bắt về.

Không ai dám quấy nhiễu, cứ thế đứng nhìn.

Tên nghi phạm tốn hơn 100 cảnh sát bắt giữ này từ lúc tới đây, cho nhìn Lâu Vũ Thần đã sa lưới, hắn chỉ nói một câu :" Do tôi làm, do tôi làm, không liên quan tới cậu ta, cậu ta không biết gì hết .", chuyện này hắn có muốn cãi cũng không được, nhưng mà vật bị mất ở đâu, chỗ này kẹt rồi, hắn cứ ngồi đó, thất thần nhìn mũi bàn chân, thi thoảng ngẩng đầu lên, hai mắt cũng trống rỗng như thằng ngốc, khuôn mặt khá điển trai không có bất kỳ dấu vết hoạt động tâm lý nào.

Vẻ mặt này làm không ai hiểu, ăn trộm tội nặng đến mấy cũng đâu tới mức không thiết sống thế này, lại còn vơ hết tội về mình.

Đúng rồi, cả hai đều nhận tội.

Bình Luận (0)
Comment