Nghi phạm Quách Phong, 32 tuổi, làm thợt tạo mẫu tóc, trong nghề này cũng có chút danh tiếng, đã làm tới 8 năm, theo tin tức phản hồi, tiến hành hỏi chuyện chủ và người làm trung tâm làm đẹp, ai cũng có ấn tượng rất tốt về hắn, chuyện này làm khó phía cảnh sát, đây là tên trộm thủ đoạn lão luyện, tố chất tâm lý cường hãn, vậy mà không có bất kỳ tiền án tiền sự nào, không hợp lẽ thường.
“ Dừng, thông báo với thẩm vấn viên nghỉ 15 phút, cho hắn cốc nước ấm.” Hứa Bình Thu thấy thẩm vấn viên thay đổi vô số thủ đoạn không hiệu quả, hạ lệnh dùng, thẩm vấn viên đi rồi mới nhớ ra hai người kia, chau mày nhìn tỏ ra không hài lòng:
“ Xin lỗi xử trưởng Hứa, tôi quá xem thường tên trộm đó.” Duẫn Nam Phi cúi đầu nhận lỗi:
“ Tôi xin nhận xử phạt.” Vương Xung Sinh đứng thẳng người, đây là vụ án có ảnh hưởng lại mẫn cảm, so với khả năng để ảnh hưởng tới sĩ đồ thì nhận xử phạt là hơn:
“ Hai cậu có bệnh à, lửa cháy ngang mày rồi, tôi rảnh đi so đo, sắp 72 tiếng, kẻ yểm hộ thì nói dối luôn mồm, kẻ lấy đồ không giao tang vật ... Còn các cậu tới đây xin lỗi, xin xử phạt?” Hứa Bình Thu hừ một cái: “ Có phải thắc mắc vì sao tôi biết các cậu không thẩm vấn nổi chứ gì?”
Duẫn Nam Phi thẳng tính, gật đầu: “ Vâng, vừa thẩm vấn hắn đã lên cơn động kinh, tôi cho rằng hắn cố ý.”
“ Cậu cố ý cho tôi xem nào, nếu hắn ta là người bình thường thì có bị cha mẹ vứt vào cô nhi viện từ nhỏ không?” Hứa Bình Thu mắng một câu làm Duẫn Nam Phi cúi đầu, chỉ màn hình giám sát giáo huấn hai người: “ Cả hai đều từ cô nhi viện mà ra, điều đó nói lên cái gì?”
“ Chúng đang bảo vệ đối phương.” Vương Xung Sinh đáp:
“ Đúng thế, bọn chúng ngay cả bản thân cũng không bận tâm, các cậu nghĩ có thẩm vấn ra nổi không, huống hồ Lâu Vũ Thần tám phần không biết thật, nhìn Quách Phong thế này, khả năng hắn cũng không biết ... hoặc là có cố kỵ lớn ...”
Vương Xung Sinh cứ có cảm giác ánh mắt Hứa Bình Thu liếc qua mình mấy lượt, bị nhìn tới sởn gai ốc, buột miệng: “ Hay là điều chàng trai đội chống trộm cắp tới, cởi chuông cần người buộc chuông mà.”
“ Cậu chưa rút kinh nghiệm gì sao, giờ phải tìm ra nút thắt của vụ án này chỗ nào đã, nếu không dù tôi ra tay cũng vô ích thôi ... Xung Sinh, cậu điều vài thủ hạ đắc lực, đi tìm hiểu mấy đứa bé bỏ trốn, là ai, chạy đi đâu, làm sao có thân phận và tên tuổi hợp pháp, cái nhóm này bao năm như thế mà vẫn đoàn kết với nhau, không được xem thường ...”
Đúng lúc này Lưu Đào chưa gõ cửa đã vào: “ Xử trưởng Hứa mấy chàng trai ở đội chống trộm cắp có tìm ra tình hình mới.”
“ Là gì?” Hứa Bình Thu bị ba người Dư Tội làm chấn kinh liên tục, mấy đột phá đều từ họ mà ra, còn tinh anh của tỉnh đều thành đồ trang trí:
“ Bọn họ nghi mấy người này và Hoàng Giải Phóng có quan hệ mật thiết, đây là tư liệu mà tôi vừa tra được, người này biệt hiệu là Hoàng Tam, thập niên 80 thuộc đợt đầu tiên bị nghiêm đả, tù 15 năm, là vua trộm có tiếng ... Nhưng sau khi mãn hạn tù chỉ có hộ tịch chuyển về, mà không có tình hình gì của ông ta.” Lưu Đào báo cáo hơi gấp gáp:
“ Từ lúc mãn hạn tới nay là bao năm?” Hứa Bình Thu xem tư liệu chỉ có vài trang mỏng:
“ Dạ, 16 năm, theo như họ nói, thủ pháp nhóm trộm này rất đặc thù, trừ Hoàng Tam thì không ai làm được, khả năng người kế nghiệp do Hoàng Tam bồi dưỡng ra, đặc thù ra sao bọn họ không nói, chỉ nói là báo cáo sau.” Lưu Đào vốn nghe như truyền thuyết giang hồ, không tin, nhưng mà ba chàng trai đó liên tiếp lập công, không dám xem nhẹ:
Hứa Bình Thu suy nghĩ ở góc độ khác, tới giờ hai người kia chưa cho thấy động cơ gây án.
“ Hơn ba mươi năm rồi, nghi phạm lúc đó trên ba mươi, giờ hẳn gần 70, một tên trộm kiên trì chừng lý tưởng gây án mười mấy năm sao, chưa từng thấy ...” Duẫn Nam Phi tựa như lẩm bẩm một mình, nhưng lại khá to:
Không tin, cho dù là vào tù cũng không đổi tính chó ăn phân đi, thanh niên vào tù, ra tù đã thành ông lão, mười lăm năm đủ để thời đại ném về phía sau, đó là thời đất nước phát triển mạnh mẽ xảy ra biến đổi lớn lao, cả họ thấy khó theo kịp thời đại, một ông già có án, ra ngoài nuôi thân đã khó rồi, nói gì chuyện khác.
Nhưng mà không tin cũng không dám xem thường cái nhóm kỳ quái của đội chống trộm cắp nữa, một ngày moi ra hai nghi phạm, lời người ta đầy đủ sức nặng.
“ Cùng đi nào, nơi này tạm thời không thẩm vấn nữa ... Tà môn thật, trộm ba mươi năm à, ăn trộm thứ công nghệ cao, ông ta bán nổi không?” Hứa Bình Thu vừa nói vừa đi, phái sau chạy theo cả nhóm, hiếu kỳ bị khơi lên, giờ thấy cả nghi phạm kia nói hay không hình như không quan trọng mấy nữa rồi:
………… ………….
“ Dì Tiêu, dì thử món này đi ạ ...” Thử Tiêu rất niềm nở, trong mắt phụ nữ trung niên, hắn là thằng bé tướng mạo thật thà, hơi ngốc, nụ cười đơn thuần, rất dễ khơi lên xúc động của người già không con hoặc là con cái bất hiếu:
Tiêu Xuân Mai là người như thế, vì viện phúc lợi đang bị điều tra, cho nên bà phải có mặt lấy lời khai, cả chiều ở cùng mấy người mặc cảnh phục mặt lạnh, tất nhiên càng thân thiết với mấy chàng trai này, đến giờ cơm tối, tới quán ăn nhỏ gần đó giải quyết, lại được Thử Tiêu ân cần như vậy, Tiêu Xuân Mai hiền hoa xoa cái đầu hơi tức cười:” Cháu cũng ăn đi chứ, ăn đi, kệ dì.”
“ Không sao, cháu ăn nhiều rồi.” Thử Tiêu ợ một cái gặp rau cải cho dì Tiêu, Lý Nhị Đông muốn đạp cho hắn một phát, thằng này ghét ăn rau cải nhất:
“ Hà hà, ăn nhiều chút, ăn nhiều mới lớn.” Tiêu Xuân Mai chỉ bới một miếng cơm nhỏ, hiển nhiên tâm tư không ở chuyện này:
Mấy thằng chết tiệt cười thầm, đối phó với tội phạm thì Tiêu ca chẳng có thành tựu gì, nhưng mà đối phó với phụ nữ trung niên thì hắn có ưu thế trời sinh không phải ai cũng có, luôn mồm dì dì thân hơn cả mẹ, làm dì biết cái gì cũng bị hắn moi hết.
“ Dì Tiêu, có phải dì lại nhớ tới bọn họ không?” Thử Tiêu nhẹ giọng hỏi, cảnh tượng trông hết sức ấm áp:
Tiêu Xuân Mai gật đầu, đặt bát cơm xuống, lát sau lại cầm lên, bà cũng biết mấy chàng trai này là cảnh sát, muốn bắt mấy đứa bé kia, cho nên trong lòng rất phức tạp, chẳng biết nên nói hay không.
“ Dì Tiêu, không sao đâu, chỉ là trộm cắp vặt thôi, không phải chuyện lớn, nhưng bọn cháu là cảnh sát, dù là án nhỏ cũng không thể bỏ qua, đúng không ạ? “ Dư Tội miệng cũng ngon ngọt chả kém, đợi Tiêu Xuân Mai có vẻ xuôi xuôi mới nói:” Dì Tiêu, có chuyện này cháu còn chưa hiểu, năm xưa vì sao họ lại bỏ trốn?”
“ Trẻ con mà, đứa nào chẳng có tâm lý nổi loạn, hơn nữa bọn chúng đều có khuyết tật, tự ti lẫn tự tôn đều rất mạnh, khi đó kinh phí của viện phúc lợi không nhiều, duy trì được sinh hoạt đã đủ gian nan rồi, muốn chữa trị cho bọn chúng là không thể. Chúng tôi quản cũng nghiêm, bọn nhỏ còn dễ, bọn lớn một chút, chưa tới 18 đều trốn rồi ... Ài ...” Tiêu Xuân Mai có vẻ vì chuyện này mà chưa thôi trách bản thân:
Đó là hoản cảnh thế nào, có lẽ chỉ có Dư Tội chưa từng có tình thương của người mẹ là hiểu được phần nào, nhưng mà tuổi nổi loạn là sao, thì đám thanh niên vừa trải qua chưa lâu đều biết, Thử Tiêu chép miệng vỗ về:” Dì đững nghĩ nhiều, viện phục lợi đã tận lực, dì cũng đá tận tâm, không thể đứa bé nào cũng là trẻ ngoan.”
Tiêu Xuân Mai lắc đầu, hình như có tiếc nuối tiếc, Lạc Gia Long tò mò hỏi:” Dì Tiêu, bọn họ đều tàn tật à?”
“ Đúng thế, bọn cháu không nhìn ra.” Lý Nhị Đông vừa nhanh mồm nói bị Dư Tội trừng mắt phải nuốt vào: