“ Thần Thần bị động kinh, khi còn nhỏ mỗi lần kích động lên bệnh phát tác là hôn mê, nhất là lúc nhỏ mỗi lần khóc là lịm đi luôn, rất đáng sợ, nó bị cha mẹ bỏ lại cổng bệnh viện. Tiểu Phong ở sau lưng có cái đuôi nhỏ, ai cũng coi nó là quái thai, Hành Hành bị di chứng của bại liệt, chân tàn tật rồi, Tuệ Tuệ khi còn nhỏ thì không sao, nhưng mà bị lắp, đến bảy tám tuổi cũng không nói nổi một câu hoàn chỉnh .... Tiểu Phong là đứa tới muộn nhất, trước đó nó lang thang ngoài đường phố, nên nó tới một cái liền làm hư những đứa trẻ khác, nào là nói dối, nào là ăn cắp … bọn chúng bỏ đi vài lần rồi, nhưng mà đều bị đói phải mò về, chúng tôi chỉ cho rằng là trẻ con nghịch ngợm, không ngờ rằng một ngày bọn chúng đủ lông cánh hơn, bỏ đi không về nữa.” Tiêu Xuân Mai nói chuyện cũ, chẳng có gì to tát toàn là việc thường ngày, song xúc động lại không nhỏ:
Dư Tội lắng nghe rất chăm chú, cắt ngang:” Dì Tiêu, dì có biết mấy lần bỏ đi trước đó bọn họ đi đâu không?”
“ Còn đi đâu được, chẳng qua là lang thang ngoài đường, bữa no bữa đói, tôi đi tìm vài lần, xa nhất chưa đi được 10 km ... Đúng là tạo nghiệt mà, đám người đó là cha mẹ kiểu gì, sao họ đành lòng vứt bỏ con cái như vậy.” Tiêu Xuân Mai kể vài địa điểm, xem ra bao năm vẫn canh cánh trong lòng:
Đám anh em tặc lưỡi, bọn họ có trải nghiệm ở Quảng Châu rồi, thiếu chút nữa còn không qua nổi, huống hồ là bọn trẻ con.
“ Mọi người, uống một chén ... Dì Tiêu, lát nữa Đức Tiêu sẽ đưa dì về nhà, sau này có gì, bọn cháu lại tới quấy rầy dì.” Dư Tội nâng chén lên mời, Tiêu Xuân Mai miễn cưỡng uống một chén.
Chẳng ai có tâm trạng ăn uống, bữa cơm chỉ ăn qua loa, ăn thì ít số lần thở dài thì nhiều, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông nhiệt tình đưa dì Tiêu về, Dư Tội trừng mắt, hai thằng này nhiệt tình thế chẳng qua đây là việc nhẹ nhàng nhất, sợ ở lại làm trâu bò.
“ Cậu phát hiện ra điều gì rồi hả?” Lạc Gia Long nhìn Dư Tội đi tiễn Tiêu Xuân Mai quay về cầm chén rượu trầm tư liền lên tiếng hỏi, chuyện này hôm nay khơi lên trong hắn hứng thú lớn, thấy đi điều tra cũng rất vui:
“ Còn anh thì sao?” Dư Tội hỏi ngược lại:
“ Tôi thấy chăc chắn là cái nhóm này tổ chức gây án rồi, hai người còn lại mặc dù không để lại manh mối gì, nhưng Lâu Vũ Thần và Quách Phong sẽ biết thôi, đã gắn bỏ với nhau như vậy, không lý nào bỏ lại hai người kia, đầu sỏ thế nào cũng nằm trong số còn lại.” Lạc Gia Long thấy chân tướng sắp sáng tỏ tới nơi rồi:
“ Về lý thuyết thì thế, song tôi không thây dễ làm đâu, còn nhớ mấy lần chúng ta đánh nhau không? Ban tác phong kỳ luật chưa bao giờ tìm ra người cầm đầu, vì sao? Vì chúng ta chẳng những đoàn kết, còn thông cung với nhau, mấy người này lớn lên bên nhau từ thời mặc quần thủng đít, lại cùng lưu lãng, cho dù Lâu Vũ Thần và Quách Phong có biết, bọn họ liệu có nói không?”
Đúng là thế, mối quan hệ này còn hơn cả anh em ruột thịt, thế thì khó rồi, Lạc Gia Long gật gù, đây không phải là nhóm tội phạm thông thường.
“ Vẫn còn nhiều chỗ không hợp lý, bọn chúng lang thang từ nhỏ chỉ còn đường trộm cắp lừa gạt sống qua ngày, khi đó tay nghề chưa như bây giờ, bị bắt vài lần mới đúng, vậy mà lý lịch của Lâu Vũ Thần và Quách Phong lại sạch bong, một sửa máy vi tính, một tạo mẫu tóc, là thị dân kiếm sống đáng hoàng. Đã tuân thủ luật pháp bao nhiêu năm, vì sao đột nhiên lại thành trộm, còn là một đại án đặc sắc như thế, chẳng lẽ anh không thấy vấn đề? “
“ Thấy thì sao, chúng ta tới giờ chưa biết nổi tên tuổi hoàn chỉnh, làm sao đoán được biến cố giữa họ.” Lạc Gia Long nhún vai, thiếu thông tin để phân tích thì hắn bó tay rồi:
“ Chắc chắn phải có biến cố khiến bọn họ từ bỏ cuộc sống yên ổn, năm xưa bọn họ bỏ đi gặp phải chuyện gì? Ai đã cho bọn họ cuộc sống bình thường ...” Dư Tội vỗ trán bồm bộp:
“ Đừng nói cậu đang suy đoán bọn họ gặp được Hoàng Tam nhé?” Lạc Gia Long a một tiếng: “ Phải rồi, nơi ở cũ của Hoàng Tam là khu Bạch Thùy Kiều cách viện phúc lợi khá gần, nếu chúng lang thang bên ngoài trộm cắp, sau đó ... Có khả năng sao?”
“ Không có gì là không thể, cảnh sát thiên hạ là một nhà, trộm trong thiên hạ cũng là một nhà, một lão tặc ra đường phát hiện ra mấy tên tiểu tặc là bình thường.”
“ Nhưng mà chỉ là suy đoán, cậu to gan quá đấy Dư Nhi ...” Lạc Gia Long cười khổ, dựa vào suy đoán như tiểu thuyết võ hiệp này làm dám báo về cho trong nhà:
“ Không hoàn toàn là suy đoán, mấy đứa bé bỏ nhà đi nếu tự học thành tài thì lý lịch không thể trắng bong như thế, tức là có cao thủ chỉ dạy ... Mà Đỗ Địch nói rồi, muốn ăn hàng sống không phải trộm thường làm được, trừ kỹ nghệ hơn người, còn phải ưa nhìn, vừa vặn anh nhớ xem Lâu Vũ Thần, Quách Phong đều có ngoại hình khá hợp với điều kiện tiên quyết đấy.”
“ Đúng rồi, còn chưa kể người tình trong mộng của câu nữa chứ.” Lạc Gia Long trêu một câu:” Vậy còn một vấn đề, làm sao bao chúng lại ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đợi một ngày học thành tài, tái lập uy phong vua trộm.”
“ Cũng có khả năng bọn họ gây ra không ít chuyện, nhưng chưa từng bị cảnh sát bắt, ài, không phải không thể, tố chất cảnh sát của chúng ta so với họ khác gì trò đùa.” Dư Tội nói rất nghiêm chỉnh kèm chút hưng phấn:” Giờ tôi mới thấy có giang hồ thật, trước kia không tin, nhưng giờ tôi tin rồi, có ngàn cách mưu sinh thì có ngàn loại giang hồ, từng có một câu danh ngôn, nơi nào có người sẽ có giang hồ, rất đúng ... Bốn đứa bé lưu lang gặp kỳ ngộ, học thành tài, rồi có ngày hôm nay, anh nghĩ xem, đó không phải giống truyện kiếm hiệp chúng ta từng đọc à.”
Mộng võ lâm hay mộng giang hồ, có lẽ đa phần đứa con trai lớn lên ở mảnh đất này đều có ít nhiều, sự phấn khích của Dư Tội có thể cảm thông, Lạc Gia Long cười rất quỷ dị, che miệng nói nhỏ:” Tôi đoán cậu sắp có kỳ ngộ.”
Dư Tội có linh cảm quay ngoắt lại, quả nhiên là kỳ ngộ tới rồi, Hứa Bình Thu dẫn một đám tinh anh đứng sau lưng, y nói quá say sưa nên không phát hiện người tới.
Có điều trong mắt những người kia có lẽ là lời nói quàng nói xuyên rồi, Duẫn Nam Phi tựa cười tựa không nói: “ Cậu đoán à? Cậu coi suy đoán là manh mối để báo cáo cấp trên sao?”
“ Đương nhiên, phỏng đoán phải có cơ sở, ví như giờ tôi đoán, các vị chẳng có thu hoạch gì từ Lâu Vũ Thần và Quách Phong?” Dư Tội đốp chát lại ngay, giọng điệu rất gay gắt:
Duẫn Nam Phi im ngay tức thì, đỏ mặt tía tai, muốn phản bác cũng không nổi, Lưu Đào tò mò: “ Sao cậu biết?”
“ Thì cũng chỉ đoán thôi, nếu các vị thẩm vấn được thì làm gì có thời gian hạ cố tới đây.”
Lạc Gia Long che miệng cười, mấy tháng không gặp, Dư Tội ngày càng ngoa ngoắt, lên tiếng một cái là vả mặt người ta chan chát, vài câu làm vị tổ trưởng đặc cảnh không biết dấu mặt vào đâu, đó không phải tâm lý nổi loạn của mầy thằng choai choai, mà là sự tự tin tới ngạo nghễ, hắn nhận ra trong mắt Dư Tội có vẻ coi những người kia ngang hàng, thật kỳ lạ, tính cách biến đổi lớn như thế chẳng lẽ cậu ta cũng gặp được kỳ ngộ gì đó?
....
Hôm nay dừng ở đây nhé.