“ Ra ngoài nói chuyện.” Hứa Bình Thu thấy quán cơm người qua kẻ lại, không cung cấp thêm khán giả cho Dư Tội nữa, nói một câu dẫn người đi luôn:
Dư Tội lề mề đứng dậy, nói một câu "đi tè cái", y vừa đi một cái, phục vụ liền xuất hiện, nhìn Lạc Gia Long chằm chằm như phòng trộm, làm hắn phải cắn răng trả tiền, trả tiền xong phát hiện Dư Tội đủng đỉnh sau quán ăn đi ra, Lạc Gia Long nhìn y nghiến răng trèo trẹo.
“ Ấy dà, tiền trả rồi thì vui vẻ lên đi, đừng để vừa mất tiền mất luôn cả tình cảm chứ?” Dư Tội khoác vai Lạc Gia Long cười hì hì:
Lạc Gia Long gạt tay y ra, mắng: “ Ba người các cậu không biết xấu hổ à, một ngày xẻo của tôi ba bữa.”
“ Không thấy, thế này đi, bữa ăn khuya anh cũng mời, chúng tôi thử vừa ăn vừa cảm nhận xem có xấu hổ không nhé.” Dư Tội nhe răng ra cười:
Lạc Gia Long giơ ngón giữa lên, đã thế còn bị Dư Tội chỉ trích là nhỏ nhen, không phải là anh em, ăn còn chưa tiêu hóa hết đã đau lòng.
Ra ngoài bị Hứa Bình Thu gọi lên xe, hết cách, phải làm tràng báo cáo dài dằng dặc, tới tận khi Thử Tiêu và Lý Nhị Đông về còn chưa xong. Kỳ thực có thể báo cáo trực tiếp với lãnh đạo đã là kỳ ngộ làm Lạc Gia Long hâm mộ.
Vụ án mất trộm đã trôi đi ba ngày, khi Dư Tội xuống xe, những người khác nhận được mệnh lệnh:
Ban hình sự sở công an tỉnh chính thức lập án, thành lập tổ chuyên án mất trộm sân bay 11.08, yêu cầu lấy phân cục hàng không dân dụng làm chủ lực, phải phá được vụ án này, lấy lại vật bị mất, thời hạn một tuần. Mệnh lệnh thứ ba bổ nhiệm đồng chí Dư Tội thuộc đại đội điều tra tội phạm đường phố thành tổ trưởng thực địa, các đơn vị tham dự vụ án phải phục tùng điều khiển.
Tin tức này truyền ra từ trong bộ đàm của nhân viên tham dự vụ án, người tuyên bố là Lưu Đào, vừa nghe một cái Lạc Gia Long choáng váng, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông mới về cũng trố mắt, tiếp đó là đau dạ dày.
Thành viên tổ thực địa có ai? Vương Xung Sinh, Duẫn Nam Phi, Cố Hi Kiệt, Dương Vĩnh Lượng đoán chừng vì cố kỵ tuổi tác Mã Thu Lâm nên không ghi vào, ghi mơ hồ là cố vấn. Có điều vài cái tên kia cũng đủ gớm mặt rồi, mãi lâu sau Lạc Gia Long mốt lên:” Mẹ tôi ơi, thực sự không biết cậu ngầu tới mức này rồi đấy.”
“ Tất cả bọn ngốc đều bắt đầu xuất hiện khi vênh váo khi được đưa lêm cao, sau đó ngã dập mặt mà thành.” Lý Nhị Đông lâu lâu mới nói được một chất lương, huých mông ăn mừng với Thử Tiêu:
“ Này, này, ba người từ khi nào lại kết thành một bọn thế, tôi chẳng thấy ngốc gì cả.” Dư Tội lái xe theo sau đội xe tổ chuyên án, là xe thắng được của phân cục ba:
“ Cậu không phải không biết, Duẫn Nam Phi là giáo viên huấn luyện đặc cảnh, rất nhiều hình cảnh do người ta huấn luyện ra, mỗi năm số nghi phạm bị anh ta truy bắt được còn nhiều hơn cả đại đội của cậu. Cố Hi Kiệt, Vương Xung Sinh, Dương Vĩnh Lượng đều là tấm gương trong nội bộ công an, cậu có biết cầu ngồi lên đầu người ta có nghĩa là gì không?” Lạc Gia Long khiếp sợ:
Mặc dù tìm nghi phạm thì vô dụng, nhưng ở mặt đối nội Lạc soái ca có nhận thức rất cao, mí mắt Dư Tội nhảy một cái: “ Anh muốn nói cái gì?”
“ Ý tứ của tôi là, vụ án này mà cậu không phá được, cậu mang tiếng thằng ngốc suốt đời, đừng hi vọng có cơ hội trở mình, nhưng phá rồi càng chẳng bằng đừng phá, vì cậu làm được cái việc cả đám tinh anh không làm được, mỗi cậu giỏi thôi à … Kết quả là gì? Chim bay đầu thì chết trước, gạch đi đầu thì nát trước, vì sao người ta cực lực tiến cử cậu, vì muốn đẩy cậu tới tầm cao của thằng hề, biết vì sao Mã Thu Lâm lui về tuyến hai không?” Lạc Gia Long liên tiếp chất vấn:
Dư Tội ù ù cạc cạc:” Thì vì đến tuổi.”
“ Cậu ngu thật đấy à ... Ông ấy sở dĩ trốn tránh suốt, không phải vì ông ấy không có năng lực, mà là ông ta không dám nữa, mấy năm trước ghế phó phân cục trưởng khu Nam Quan bỏ trống, tiếng nói ủng hộ ông ấy rất mạnh, biết về sau xảy ra chuyện gì không? Xảy ra vụ án mất trộm lớn nhưng không phải ở khu Nam Quan, vậy mà hồ đồ đẩy ông ấy vào làm, ra hạn phá án rất sát ... Kết quả không phá được trong kỳ hạn, thế là xong rồi, tiếp tục về làm đồn trưởng đồn công an ... “ Lạc Gia Long giọng kịch tính làm Lý Nhị Đông và Thử Tiêu rùng mình, chuyện đấu đá trong tổ chức không phải cấp bậc mù chữ như họ hiểu được, lo lắng nhìn Dư Tội:
Dư Tội hít sâu một hơi:” Tôi nhìn góc độ khác.”
“ Cậu nhìn thế nào?” Lạc Gia Long không biết Dư Tội có thấm những lời mình nói không:
“ Nói thế này đi, anh nhìn vào vị trí, bên trên nhìn vào ảnh hưởng xã hội, còn tôi nhìn thấy khiêu chiến từ nghi phạm. Giống như năm xưa Hàn Tín chui qua háng người ta, thế nào cũng phải trả thù chứ, để các anh khỏi dăm ba hôm lại lấy ra trêu tôi.”
E rằng nữ tặc xinh đẹp tìm kiếm khắp nơi kia là động lực Dư Tội đâm đầu về phía trước.
Liên quan tới nữ tặc cào cho Dư Tội phải trốn tránh hai tuần, mọi người hay lấy ra trêu thật, còn gọi là "người tình trong mộng" của y, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông cười khùng khục, Lạc Gia Long chẳng lạ gì cái tính có thù ắt báo của Dư Tội, ba người thảo luận với nhau, có phải Dư Tội có khuynh hướng từ mê đồng phục chuyển sang mê nữ tặc không, nếu không sao cứ nhớ mãi không quên như vậy.
“ Dư Nhi, thế bắt được nữ tặc rồi thì cậu sẽ làm gì?” Thử Tiêu lại trêu Dư Tội:
“ Hiếp xong giết.” Lý Nhi Đông buột miệng nói ngay, không thấy cách nào hả giận hơn:
“ Chúng ta hiếp, để cậu ta giết.” Thử Tiêu cười gian:
“ Đúng đúng, sau đó vu hết cho cậu ta.” Lạc Gia Long đang đắc ý vào hùa với hai người kia trêu Dư Tội, đột nhiên xe rẽ gấp, không đi về phía sân bay làm hắn biến sắc la hét liên hồi: “ Ê, ê, đi đâu đấy, tốt suốt cả ngày chưa về rồi.”
“ Về nhà tắm rửa trước, tôi mệt tới đau đầu hoa mắt rồi.”
Lý Nhị Đông nhao nhao, Thử Tiêu còn láo lếu nói nhớ Tế muội tử, Dư Tội chẳng nói chẳng rằng vẫn lái xe tới ngõ Thành Đông phố Hậu Tây Vạn Bách Lâm, tới đó làm gì? Đó là nhà Lâu Vũ Thần, Dư Tội muốn tới đó tìm hiểu thêm về nghi phạm, cả nhà Quách Phong cũng phải tới.
“ Tôi xin nghỉ phép được không? Tôi bị các cậu kéo ra khỏi nhà từ 2 giờ sáng, đến giờ chưa ngủ, xem xem mấy giờ rồi?” Lạc Gia Long thấy cứng không ăn thua, xuống nước cầu xin:
“ Dư Nhi, cậu đừng có vì thăng quan tiến chức, mê làm lãnh đạo mà bất chấp sinh tử của anh em chứ?” Thử Tiêu tỏ ra đáng thương:
“ Tôi muốn ngủ.” Lý Nhị Đông dựa vào Thử Tiêu thều thào nói:
Thử Tiêu nhớ chuyện bị chảy nước dãi lên người đẩy hắn ra, Lý Nhị Đông nói mình là xử nam, cho Thử Tiêu ôm ngủ là may cho hắn rồi, hai thằng không ngủ mà quay sang cãi nhau.
Xe đi tới đường Tiểu Doanh Bàn, nơi cách tiểu khu công an gần nhất, Dư Tội đỗ lại, giọng rất không đành lòng: “ Hay tôi đưa các anh về, các anh nghỉ đi, một mình tôi đi xem thế nào, sáng mai lại gọi.”
“ Thôi vậy, dù sao về cũng chỉ có một mình, không bằng đi cùng mọi người.” Lạc Gia Long thấy hai mắt Dư Tội đỏ kè không nỡ để y vất vả một mình, đầu hàng:
Lý Nhị Đông sao cũng được, hắn cũng có mỗi một mình, vạ vật ở đội ở quán nét quen rồi, Thử Tiêu cũng ngại về một mình, vì thế mà đoàn đội nhỏ tiếp tục lên đường, không ai để ý khóe môi Dư Tôi mấy lần không kìm được nhếch lên một chút.