“ Có phải cậu đang tìm sơ hở của hắn?” Lạc Gia Long nhìn quanh một hồi, chẳng nhìn ra cái gì:
“ Anh nói đúng rồi, tôi không tin có ai lại hoàn toàn xấu hết, vậy với người xấu thì đâu là nơi tâm lý hắn còn hoàn chỉnh, đó là sơ hở tôi muốn tìm.” Dư Tội tay vuốt ve cái ghế, không rõ là loại gỗ gì, nhưng kiểu dáng thì cổ lắm rồi, nhiều chỗ đã được sờ tới bóng như sắc ngọc:
Lạc Gia Long không muốn thua kém người anh em này, khổ sở vắt óc suy nghĩ, suy đoán không chắc lắm: “ Một người hoài niệm như thế này, vậy thì thế nào cũng giữ những thứ liên quan tới quá khứ?”
“ A, thông minh!” Dư Tội mắt sáng lên, đi nhanh tới đá đít Thử Tiêu:” Mau, đứng dậy hoạt động, tìm ảnh chụp hoặc bức tranh ... Hoặc bất kỳ cái gì đó cũ kỹ, có thể liên hệ với viện phúc lợi.”
Lạc Gia Long như nghĩ tới cái gì, hưng phấn lên lục lọi khắp nơi, ngay vách tường, dưới chăn đêm không bỏ qua, nhưng tìm nửa tiếng không thấy gì, làm Dư Tội bực bội, giống như sắp tới cao trào rồi vậy mà không bắn ra được, làm y như kiến bò chảo nóng, lẩm bẩm:” Ở đâu, ở đâu?”
Thử Tiêu tìm kiếm một lúc lại lười biếng dựa người vào tường ngáp dài:” Lạc Đà, liệu có ở trong máy vi tính không, anh là cao thủ vi tính chẳng lẽ dấu đồ ở gầm giường à.”
“ Á, thật là ...” Lạc Gia Long vỗ đầu tự trách, chạy về phía máy vi tính, mười ngón tay múa lên hoa cả mắt:
Lý Nhị Đông vỗ trán chỉ Thử Tiêu chửi:” Biết sao không nói sớm, lão tử vừa phát hiện ra sơ hở này thì cậu đã nói trước.”
“ Hừ, người có IQ cao không thèm tranh cãi với loại IQ thấp.” Thử Tiêu cười rất muốn ăn đấm:
Dư Tội đem sự tò mò đỏ vào cái máy vi tính rồi, nói về chơi cái này thì học viên cùng khóa không ai là đối thủ của Lạc Gia Long, hắn mở máy tính ở trạng thái DOS tìm kiếm thư mục ẩn dấu, không lâu sau gõ loạt mệnh lệnh, chuyển sang trạng thái Window. Xuất hiện rồi, ảnh, đúng là ảnh viện phúc lợi, rất nhiều, còn xếp theo trình tự thời gian, gần như có thể nhìn ra biến đổi theo năm tháng, đúng thế, đây là người sống hoài niệm ...
“ Còn có nữa, thế nào cũng có, anh bỏ sót gì không thế, chẳng nhẽ chỉ nhớ địa điểm mà không nhớ người à?” Nhìn một lúc toàn cảnh là cảnh, Dư Tội nóng ruột, gần lắm rồi, y cảm tưởng vươn tay ra là chạm được tới nữ tặc kia:
“ Cứ thong thả, Dư Nhi, ‘tình nhân trong mộng’ của cậu không biến mất được đâu.” Lạc Gia Long nói một câu làm hai người kia cười khúc khích, nói: “ Không lưu trữ trong máy thì có thể ở trên mạng, im lặng mà nhìn đại ca làm việc, đây không phải lĩnh vực cậu có thể xen mồm vào.”
Mật mã QQ, kho lưu trữ trên mạng, không gian mạng xã hội, Lạc Gia Long lần theo từng manh mối nhỏ nhất, mỗi khi gặp phải mật mã lại toát mồ hôi phá giải, người mê kỹ thuật chìm đắm trong đó là hạnh phúc.
Dư Tội châm điếu thuốc đợi, lần này bị Lý Nhị Đông lên mặt cướp đi, giảng giải một bài về bảo vệ hiện trường.
Thời gian chờ đợi luôn khó chịu nhất, Dư Tội đành lấy đồng xu Mã Thu Lâm tặng ra chơi, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, không để ý đồng xu như con cá heo nhỏ nhảy tung tăng giữ đại dương, lại như tinh linh, khi ẩn khi hiện, lúc giữa khe ngón tay, lúc xoay tròn giữa lòng bàn tay. Kỳ thực từ thời sơ trung đi học buồn chán y đã học thứ này rồi, xoay bút chán rồi xoay sách, xoay vở, xoay cặp, nghịch xu, có lẽ là kỹ năng mà bất kỳ học sinh cá biệt nào cũng biết, chơi tới thành cao thủ, nhưng ẩn trong đó là nỗi cô đơn mà không mấy người biết được.
“ Tìm thấy rồi, dấu kỹ lắm, mật mã ba lớp.” Lạc Gia Long ngả người ra sau thở mạnh một tiếng, làm động tác lau mồ hôi:
Dư Tội giật mình, một bức ảnh scan đang từ từ hiện ra làm y mỉm cười rực rỡ.
Giữa bức ảnh là một ông già gầy gò quắc thước, có lẽ phải mười mấy năm rồi, trông khuôn mặt đẹp lão chẳng thể nhận ra chút đáng sợ nào của tù phạm mới thả, bên cạnh là bốn đứa bé, ba nam một nữ, đứng phía trước là Lâu Vũ Thần hơi nhăn nhó, Quách Phong cao nhất vịn vai ông già đứng sau lưng, một đứa con trai không rõ tên, và một cô bé xinh xắn thân thiết dựa vào lòng ông già.
“ Đánh cược đi, Hoàng Tam còn sống, hai người còn lại là Tuệ Tuệ, Hành Hành cũng dính líu tới vụ án, đó là nguyên nhân họ ra sức nhận tội về mình, vì họ là người một nhà.” Dư Tội kích động run lên:” Không, còn thân hơn cả người nhà nữa.”
“ Nếu là thế thì tôi làm nhà cái, cược bao nhiêu tôi cũng chơi.” Lạc Gia Long cười thỏa mãn, quay sang tìm anh em chia sẻ giây phút vinh quang này thì Thử Tiêu và Lý Nhị Đông sớm lăn ra giường ngáy như sấm rồi, hai người chỉ cười, không quấy nhiễu.
Tiếp tục tách khuôn mặt ra, kết nối với laptop đem so với bức ảnh Hoàng Giải Phóng vào tù năm 30 tuổi, tướng mạo đặc trưng sai lệch lớn, nhưng phần mềm so sánh trùng khớp 97%, cơ bản xác nhận rồi.
Bốn giờ sáng, Dư Tội và Lạc Gia Long được dân cảnh trực ban đưa tới xưởng Tam Hóa bỏ hoang tìm Đỗ Địch, gõ cửa nửa ngày trời Lão Đỗ mới ra, vừa làu bàu chửi vừa mở cửa.
Dư Tội nóng ruột tới không có thời gian han huyên, đưa ảnh ra:” Sư phụ, nhận ra người này không?”
Đỗ Địch ấn tượng không tệ với Dư Tội, nén giận cầm lấy bức ảnh, tức thì líu lưỡi, yết hầu cuộn lên cuộn xuống liên tục, nửa ngày trời mới phun ra một câu:” Hoàng Tam, mả cha nó ... Lão ta còn sống, lại còn nhận đồ đệ nữa... Không xong, tôi phải chuồn thôi ...”
Người này với ông ta mà nói còn khủng bố hơn cả cảnh sát, nguyên không nói, nhưng ông ta nói đi là đi, bỏ bọn họ ở đó vào nhà thu dọn hành trang rồi.
Buổi sáng, đúng 8 giờ, Lý Vệ Quốc vội vội vàng vàng về sở công an tỉnh, gần như chạy nước rút vào tòa nhà, gấp gáp tới độ người quen chào hỏi cũng mặc.
Trong tay cầm tờ báo, vốn chuẩn bị tới phân cục công an hàng không, xem tin tức mới nhất, liền quay về, lên thẳng tầng 7, chẳng gõ cửa, đẩy thẳng ra đi vào văn phòng Hứa Bình Thu, hỏi thẳng mặt:” Xử trưởng Hứa, chuyện này là sao, sao tôi không biết chút nào thế?”
Báo trải ra, Hứa Bình Thu tay cầm chén trà đưa lên miệng, chỉ chỉ trước mặt, cùng là một tin tức , ( Vụ án khách nước ngoài mất trộm ở sân bay đã có tiến triển đột phá), nội dung nói nhờ sự coi trọng cao độ của tỉnh, điều động lực lượng điều tra, đã bắt hai nghi phạm, đang tích cực tìm về vật bị mất.
Hứa Bình Thu mỉm cười chỉ sau lưng Lý Vệ Quốc:” Đóng cửa lại đi đã, không người ta lại cho rằng hai lão già chúng ta đánh nhau đấy.”
Trong sở công an tỉnh này, Hứa Bình Thu là dị loại, ông ta ngồi ở vị trí này tới đời sở trưởng thứ tư rồi, trên từ sở trưởng, dưới tới gác cửa đều tôn trọng, nhìn thấy đều thân thiết chào một câu, Lý Vệ Quốc đi ra đóng cửa lại, giọng không vui:” Thế này là sao, phải nói một tiếng trước chứ, nếu dọa cho trộm sợ quá mà chạy thì sao? Không tìm được vật bị mất thì ai gánh trách nhiệm? Lại còn mất mặt không chỉ chúng ta đâu.”
“ Ha ha ha.” Hứa Bình Thu thong thả nhấp ngụm trà, chẳng có chút lo âu nào:” Lại chẳng phải lần đầu mất mặt, để ý làm gì.”
Lý Vệ Quốc đứng bật dậy định lý luận vài câu, Hứa Bình Thu rót một chén trà đẩy tới:” Bình tĩnh, ngồi xuống đi đã, chuyện này tôi báo cho sở trưởng Thôi rồi, ông ấy đồng ý làm thế, chẳng lẽ anh nghĩ tôi lại vô tổ chức, vô kỷ luật, chưa được cấp trên cho phép đã làm bừa à?”
“ Nhưng anh làm thế sẽ tăng thêm không ít khó khăn cho công việc của chúng ta.”
“ Không thể nào, sao tôi thấy vụ án này đã chẳng còn khó khăn gì nữa nhỉ?” Hứa Bình Thu mở ấm trà cho thêm nước, động tác thong thả chậm rãi: “ Công việc của chúng ta xong rồi, đồ bị mất sẽ sớm quay về thôi.”