Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 275 - Chương 080: Vương Giả Mạt Lộ.

Chương 080: Vương giả mạt lộ. Chương 080: Vương giả mạt lộ.

Bên văn phòng rảnh tới đau trứng, thực địa thì bận đau chân.

Nghề cảnh sát hay nói vậy đấy, nhưng Lạc Gia Long thấy bất kể là vị trí nào đều không dễ dàng, mỗi bên có cái khó riêng, hắn và Dư Tội ngay trong đêm tới nhà Tiêu Xuân Mai, xác nhận lại lần nữa trong bức ảnh kia là bốn đứa bé bỏ trốn năm xưa. Tiêu Xuân Mai khẳng định chắc chắn còn xin bức ảnh làm kỷ niệm, vậy là không sai sót gì. Dư Tội kích động mua ít rượu với thức ăn khuya tới vỗ về lão tặc Đỗ Địch không cần bỏ nhà đi lang thang thành ẩn họa trị an nữa, Dư Tội bịa ra rằng Hoàng Tam đã chết rồi, cùng ông ta uống rượu tâm sự, biết thêm không ít bí mật giới giang hồ năm xưa.

Bận bịu xong thì trời đã hửng sáng, hai người trở về nhà Lâu Vũ Thần đón Thử Tiêu và Lý Nhị Đông đã ngủ một giấc ngon lành, ngựa không ngừng vó ra sân bay, gặp nhân viên ở lại trực tìm hiểu tiến triển vụ án, không có gì, hai người kia chỉ thừa nhận những gì cảnh sát đã biết, còn ôm hết tội trạng về phía mình, thực sự không cách nào phá vỡ bế tắc. Dư Tội cũng thấy mình không làm được điều ấy, có làm được y cũng không muốn.

Không có thu hoạch gì ở sân bay hai người lại quay về thành phố, muốn hỏi hành tung gần đây của Lâu Vũ Thần và Quách Phong, nhưng người phụ trách ở phân cục hàng không lại chưa đi làm.

Thúc giục cũng vô ích, giờ người làm công ăn lương là thế, Dư Tội cũng mệt lắm rồi, co tròn trong ghế sau ngủ thiếp đi, Lạc Gia Long cũng không chịu nổi, lát sau tiếng ngáy vang lên như hát bè, thời tiết đang vô cùng dễ chịu, mở rộng bốn cánh cửa xe, đắp áo lên người, ngủ tha hồ thích.

Thử Tiêu đã ngủ no mắt, buồn chán tán gẫu: “ Hôm qua tôi mơ tới Macao càn quét hết sòng bạc, sau đó nằm ngủ trong đống tiền, cứ lăn qua lăn lại nghĩ, nhiều tiền như thế thì tiêu vào việc gì bây giờ?”

“ Có mà giường nhà Lâu Vũ Thần cứng quá ngủ không nổi thì có, cậu trở mình suýt đẩy tôi xuống giường.” Lý Nhị Đông vạch trần hiện thực phũ phàng:

Thử Tiêu bực bội: “ Đúng là đồ vô vị, mơ tí cũng không được, phí công trong mơ tôi còn phát cho cậu mấy chục vạn để thay đổi cái cuộc sống khốn khổ của cậu.”

“ Được, bữa sáng mà cậu mời tôi, tôi nhớ ân tình này.”

Xe dừng lại Lý Nhị Đông nhảy xuống cái quán ăn, Thử Tiêu xuống theo, lòng hơi xót, mắng hắn còn vô sỉ hơn Dư Tội, từ khi anh em quen biết nhau, chưa bao giờ thấy hắn bỏ tiền.

Ăn xong đợi tới giờ đi làm liên hệ với phân cục trưởng Lưu Đào, nghe bên đó an bài, đã lấy được hình ảnh giám sát từ camera đang truy theo hình ảnh, bây giờ là thời đại xã hội lớn, người có thể sống tách bạch không dính dáng tới ai ít lắm rồi. Điều tra ngoại vi cũng đã mở rộng hành vi của Lâu Vũ Thần và Quách Phong tới nửa tháng trước khi gây án, fax chi chít chữ gửi tới, thậm chí có cả ghi chép lời khai của taxi từng đi.

Gần 10 giờ Lạc Gia Long tỉnh lại, xe đi qua cái ổ gà, làm hắn va đầu vào thành xe, Dư Tội cũng vừa dụi mắt vừa chửi lẩm bẩm, hỏi thời gian, sau đó cùng mắng hai người kia không gọi họ dậy.

“ Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, thấy hai người đáng thương, bọn tôi để hai người ngủ thêm một chút, vậy mà còn bị trách móc.” Lý Nhị Đông rất bức xúc:

“ Hai người ngủ như đôi lợn chết, tôi gọi mãi không dậy, gọi mỏi họng đây này.” Thử Tiêu khôn hơn nói dối không chớp, đỗ xe lại đưa nước khoàng cho hai người họ rửa mặt, lên xe hỏi ghi chép theo dõi:

Lý Nhị Đông ném cho đống giấy dày, thấy hai người kia cắm mặt xem, thở dài:” Không có gì trên đó đâu.”

“ Ngủ một giấc dậy đều thành Sherlock Holmes cả rồi à?” Thử Tiêu có chút chướng mắt với sự kính nghiệp của hai người kia, trong mắt hắn chắc chắn là không bệnh mà rên, ra vẻ ta đây:

“ Bản đồ, tôi đọc, anh đánh dấu.” Dư Tội không thèm để ý hai tên phá thối:

Lạc Gia Long mở laptop đặt lên đùi, Dư Tội nói địa danh, hắn đánh dấu, đều là tung tích của nghi phạm, nhưng đa phần không có giá trị gì, nhà, trung tâm làm đẹp, bệnh viện, nhà thuốc, tên đường, chốc lát sau đã có mười mấy cái.

Đôi khi thứ không đáng tiền chất đống lên thành thứ giá trị, Lạc Gia Long quay sang nhìn Dư Tội, cả hai cùng mỉm cười.

“ Cười gì mà gian trá thế?” Lý Nhị Đông thì thầm, không dám quấy rầy:

Thử Tiêu làm ra vẻ thông minh:” Cái này tôi cũng biết, từ hành tung thường ngày của hắn tìm ra sự kiện khác bình thường, hình như trên lớp từng học.”

“ Đó là môn điều tra hình sự, cậu biết cái đếch, ngủ còn nhiều hơn tôi.”

“ Anh đây học trong mơ, cái này cậu không biết, ha ha ha ... Ê, Dư Nhi, các cậu tìm ra ảnh Hoàng Tam, nhớ ghi công đầu của tôi, nếu tôi không nhắc nhở, hai cậu còn lục gầm giường.” Thử Tiêu "nhắc khéo":

Dư Tội đã báo xong địa điểm cuối cùng:” Công đó tính cái rắm, tôi sắp tìm ra Hoàng Tam rồi.”

Hả?! Hai người kia giật mình, đồng thời hưng phấn truy hỏi, Lạc Gia Long chìa laptop ra:” Ông ta trốn ở trong đây, theo suy đoán bình thường, mấy đứa bé này được Hoàng Tam nuôi lớn, cuộc sống của họ khó tránh khỏi phát sinh tiếp xúc ... Xem đi, hướng nào đi nhiều nhất.”

“ Vãi, đó là Bệnh viện Ung bướu mà, quanh đi quẩn lại thế nào lại quay về chỗ đấy?” Thử Tiêu kinh ngạc, chỉ có mấy chấm cắt qua, nhưng so với tuyến đường bình thường đi làm, về nhà, chỗ đó thành nổi bật:

“ Chẳng nhẽ những kẻ này bình thường đi làm, rảnh rỗi tới bệnh viện kiếm thêm?” Lý Nhị Đông gãi đầu:

“ Chứ còn sao, giờ chẳng thiếu tiểu cô nương ban ngày đứng bán hàng, nhìn có vẻ thanh thuần đơn giản, đến đêm nằm bán vốn tự có, tháng kiếm gấp mấy lần chúng ta.” Thử Tiêu tỏ ra sành đời:

“ Đừng cãi nhau nữa, sắp ra kết quả rồi, sự thực khẳng định vượt ngoài tưởng tượng của các anh đấy.” Dư Tội bợp mỗi tên một cái kết thúc tranh cãi, vẻ mặt có chút trầm tư tựa hồ có suy đoán:

Lại lần nữa đi lên chuyến hành trình mới, lần này thì quen đường thuốc lối, Quách Phong từng bốn lần tới bệnh viện, xa nhất là 13 ngày trước, trước khi bọn họ tới đã liên hệ với viện trưởng Tằng, tới nơi trực tiếp căn cứ vào thời gian kiểm tra ghi hình, rất nhanh phát hiện ra Quách Phong, không tới trộm tiền mà là nộp tiền, tức thì chia quân hai ngả, một tiếp tục đối chiếu hình ảnh, một thì tới kiểm tra chỗ thu phí.

“ Hóa nghiệm!”

Lạc Gia Long nghe nhân viên báo lý do đóng tiền sững sờ, không thể sai được, đó là phí kiểm tra thông lệ, tên người là Quách Phong, người quen dễ làm việc, nhanh chóng dẫn viện trưởng tới khu phòng bệnh phía sau, tra được ghi chép từ hồ sơ bệnh án của bác sĩ chủ trì.

“ U ác tính, đã di căn .. Không chỉ di căn, còn gây biến đổi bệnh lý gan thận.” Bác sĩ thấy viện trưởng tới, còn nghĩ là ai nhờ vả quan hệ, nhiệt tình giới thiệu: “ Mau đưa bệnh nhân tới đi, toàn tỉnh có bệnh viện chúng tôi có máy móc và kỹ thuật tốt nhất, bệnh này khiến cơ quan cơ thể đau đớn kinh khủng lắm, không có thuốc không chịu nổi đâu.

Không ai để ý, viện trưởng đuổi bác sĩ sang bên, tới đây mọi chuyện đã rõ rồi, hai người chạy về phòng giám sát, hồ sơ bệnh án có vấn đề, tên Quách Phong, nhưng tuổi lại ghi là 68, khi tìm ra hình ảnh Quách Phong dìu một ông già khuôn mặt tiều tụy đi vào phòng CT, tất cả chấn kinh.

Không cần phải phân biệt, chính là Hoàng Giải Phóng, vua trộm trong truyền thuyết, vương giả năm xưa nay mạt lộ rồi.

Bình Luận (0)
Comment