“ Mẹ nó, xe gì thế?” Một chiếc xe hình dạng kỳ quái lướt qua trên màn hình, tạo hình đặc biệt rất có tính khiêu chiến lực xung kích thị giác người khác, Lý Nhị Đông căng mắt nhìn không biết là xe gì:
“ Infiniti, xe Nhật đấy.” Lạc Gia Long nhận ra ngay, hắn không có kỹ thuật lái xe như Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ, nhưng mê xe không kém:
“ Chắc là mười mấy vạn ấy nhỉ?” Thử Tiêu hâm mộ cực:
Lạc Gia Long khinh bỉ: “ Mười mấy vạn thì chỉ đủa mua được bốn cái bánh xe của nó thôi.”
“ Vênh váo gì vậy, anh đi cái POLO rách, lại còn là lừa của bạn gái, thế mà dám lên mặt.” Thử Tiêu khinh bỉ lại tức thì:
“ Đừng xúc phạm người khác thế Thử Tiêu, người ta phải lấy thanh xuân và thân thể để đánh đổi đấy.”
Lý Nhị Đông giả vờ thông cảm không nổi, hai thằng khốn cười rộ lên, cả Dư Tội cũng thấy câu này có chất lượng, giơ ngón cái tán thưởng làm Lạc Gia Long nóng rát mặt, chỉ biết lẩm bẩm chơi nhầm bạn xấu, bỏ tiền mấy bữa, đem đi nuôi chó hết rồi. Thấy có nguy cơ mất suất ăn chực, hai tên không có tiết tháo chuyển sang khen ngợi Lạc Gia Long ăn cơm nhão là tấm gương của thế hệ họ.
Tâm tư hai tên này đơn thuần, trêu chọc là vui miệng chả có tâm cơ gì, chẳng muốn trách, tới đồn công an gần đó nói rõ tình huống, thấy bốn thanh niên trẻ, đồn trưởng không tin tưởng. Dư Tội cầm di động lên, chẳng bao lâu điện thoại sở công an tỉnh gọi xuống chửi mắng một hồi, viên đồn trưởng tái mặt vâng dạ luôn mồm, phái năm dân cảnh nghe Dư Tội chỉ huy. Khi Lạc Gia Long đem chồng giấy in về thì người quen ở đội chống trộm cắp cũng tới, Dương Khương, Rậm Lông, đội phó Cẩu, chị Phượng trông như nông phụ, ngay cả trong mắt người đồn công an cũng là đám ô hợp.
“ Tôi giới thiệu người cần điều tra, ông ta là Hoàng Giải Phóng, 68 tuổi, khẳng định không dùng tên này, nên không thể dùng tên mà tra .... Lấy đường Y Học làm trung tâm, tra địa điểm trong bán kính 10 km ... Đừng kêu khổ, không khó đâu, mặc dù khu vực này nhân khẩu ngoại lai nhiều, nhưng ông ta tuổi cao lại tướng mạo đặc trưng như thế, thế nào cũng có người nhớ ... Còn nữa người này thiếu ngón trỏ và ngón giữa, ai tìm được đầu tiên, tôi mời khách.”
Dư Tội nói với đội ngũ lôm côm mười mấy người trước mặt, sau đó do dân cảnh dẫn từng nhóm lên đường, không ngờ đội phó Cẩu đích thân dẫn người tới, Dư Tội mời thuốc, Thử Tiêu châm lửa, Lý Nhị Đông bóp vai, Cẩu Vĩnh Cường xua tay đuổi hết.
Thử Tiêu lộ ý đồ:” Anh Cường, hay khỏi nộp kiểm điểm nữa nhé, dù sao hai chúng tôi trình độ văn hóa không cao, bắt trộm bù lại được không?”
Lý Nhị Đông trách móc:” Anh Cường, làm thế là sao, không coi chúng tôi là anh em à?”
“ Xéo qua bên, kiểm điểm vẫn phải biết, đừng có nhờ người viết thay, trình độ các cậu ra sao tôi thừa biết.” Cẩu Vĩnh Cường cảnh cáo trước, sau đó khoác vai Dư Tội thân tình hỏi:” Có chắc không, cậu rời đội vài ngày rồi, đội trưởng Lưu đang lo.”
“ Lo gì ạ, đối phó với mấy tên trộm thôi mà, chẳng có nguy hiểm gì?”
“ Có điều nếu là người này e là có nguy hiểm đấy.” Cẩu Vĩnh Cường cầm tư liệu Lạc Gia Long in khẽ lắc đầu:
“ Anh Cường cũng biết người này ạ.”
“ Làm sao không biết cho được, danh nhân trong nghề mà, giang hồ gọi ông ta là ‘Tam gia’, truyền thuyết ra tay chưa bao giờ thất bại, còn nói, ông ta lựa chọn mục tiêu cẩn thận, số lần ra tay ít, thu hoạch cực lớn, lớn tức nào không ai biết. Có điều về sau va chạm với Đỗ Địch khiến thế lực dần đi xuống, Đỗ Địch lập tức phất lên …” Cẩu Vĩnh Cường biết không ít chuyện: “ Hai ngón tay ông ta bị Đỗ Địch chặt đấy, hai người từ đó kết thù oán không cởi bỏ được, Đỗ Địch gian trá hơn, bỏ tiền sai tên trộm tố giác Hoàng Tam, luận về kỹ thuật thì ba Đỗ Địch không bằng một Hoàng Tam.”
Chuyện này bọn họ biết gần hết qua lời Đỗ Địch kể đêm qua rồi, không phải tin tức gì mới, cùng lắm chỉ xác nhận thêm là ông ta nói không sai thôi.
Tán gẫu vài câu trong thời gian mọi người lên xe, Cẩu Vĩnh Cường xem chừng tâm sự nặng nề lắm, vẫn chưa nói hết: “ Tiểu Dư, khi tôi tới đội trưởng nói, phá được án thì cái gì cũng dễ nói, không được cũng đừng nản chí, dù người khác nói gì, đội chống trộm cắp vẫn coi cậu là anh em, nếu có cơ hội thăng tiến, trong đội gõ chiêng trống tiễn cậu đi, không thì mở rộng cửa đón cậu về. Chỉ thế thôi ... Hôm nay tôi tới hỗ trợ cậu ... Chúng ta dựa vào trí tuệ tập thể mà.”
“ Dư Nhi, đội ta là con ghẻ, bên ngoài coi thường chúng ta, bên trong phải đoàn kết. “ Chị Phượng cũng nghĩa khí vỗ vai Dư Tội: “ Cứ ở đội luôn đi, mấy ngày nữa chị giới thiệu đối tượng, cho bọn chúng chết thèm.”
Mói người cười lớn, ai lên xe nấy rời đi, Dư Tội thành đối tượng trêu ghẹo mọi người, bực mình đá đít vài tên, bắt đầu theo tuyến đường định sẵn tìm kiếm.
“ Chắc gì đã ở đây, cậu toàn hành hạ người ta.”
Thử Tiêu đứng trước cái ngõ nhà cửa san sát như bát úp, bên trong chó chạy rông khắp nơi, thấy người là sủa, chẳng khác gì quê, giữa hai dãy nhà quần áo đủ kiểu treo bay lất phất, cả đổ lót cũng chẳng ngại gì, dây điện chăng như mạng nhện, chẳng khác nào thế kỷ trước, lộn xộn, bẩn thỉu, phức tạp là từ đơn giản nhất hình dung nơi này, thế nên tên béo ngại khổ:
“ Tỉ lệ rất lớn, không thể để người bị bệnh nặng như thế mỗi lần khám bệnh phải bôn ba mấy chục km chứ?” Lạc Gia Long kiên định ủng hộ Dư Tội: “ Nơi này mấy lần mất hình ảnh giám sát, khả năng cao là ông ta ở trong khu dân cư kiểu cũ này.”
“ Nhưng tìm thấy thì sao nào, làm gì có chứng cứ định tội người ta?” Lý Nhị Đông làu bàu:
“ Ông ta là nhân vật hạch tâm khống chế mấy người kia, bắt ông ta sẽ đột phát được phòng tuyến tâm lý của Quách Phong và Lâu Vũ Thần, lúc đó mọi chuyện hai năm rõ mười.” Dư Tội khẳng định, thủ đoạn không thể đưa ra ngoài ảnh sáng của hình cảnh nhiều lắm, vẫn đề khác biệt chỉ là thời gian mà thôi:
Bốn người chia ra làm hai nhóm, thi thoảng chặn người đi đường hỏi, qua xử lý kỹ thuật của Lạc Gia Long, hình ảnh rất rõ ràng.
“ Ông ơi, ông có thấy ông già này chưa? Dạ, bọn cháu là người của cục công a.” Dư Tội chặn ông già lại hỏi, thấy ông ta nhìn mình cảnh giác, mang phù hiệu ra, cười ngoan ngoãn hết mức có thể:
Ông già chẳng nhìn ảnh mà cứ nhìn Dư Tội từ trên xuống dưới, phất tay:” Không quen.”
Hỏi liền vài người đều bị đối xử lạnh nhạt, Dư Tội hiểu ra vấn đề, đành lùi ra sau để cho Lạc Gia Long hỏi, cái mặt tốt đúng là ăn tiền.
“ Dì ơi, dì thấy lão già này chưa ạ, cháu là người cục công an, lão già này phạm tội cưỡng hiếp đấy.” Tiêu Ca thực sự có sức sát thương với phụ nữ có tuổi, dễ dàng bắt chuyện:
Lý Nhị Đông thì mở đường khác:” Anh trai, thấy lão già này không, chuyên môn bắt cóc trẻ con đấy, chúng tôi đang truy lùng lão.”
Người dân gọi là tích cực 100%, nhìn lên nhìn xuống, tiếc là chưa thấy.
Không dễ dàng như thế, cho dù cộng cả người của đội chống trộm cắp là gần hai mươi người thì vẫn là muối bỏ biển, một tiếng sau Tôn Thiên Minh phái thêm mười nhân viên thực địa có kinh nghiệm tới giúp.
Suốt hai tiếng không có thu hoạch gì, địa bàn quá rộng, phức tạp, nhân khẩu có tính di động lớn, nơi này dân cư bản địa ít, đều tận dụng cơ hội kinh doanh cho thuê nhà, người vùng ngoài chiếm đa số, nhiều người chỉ mới tới đây thuê trọ chữa bệnh không nhận ra, hoặc trong lúc lo cho sức khỏe người nhà, ai còn để ý người khác.
Dư Tội tuy mang tiếng tổ trưởng thực địa tổ chuyên án, nhưng y khó lên tiếng tùy tiện điều động mấy vị tuổi nghề lẫn cảnh hàm cao hơn mình không biết bao lần, đang nghĩ cách sao hạn chế bớt điều kiện thì nhận được điện thoại của chị Phượng, đúng là hoàn cảnh nào cần người đó, chị Phương trông nông dân chân chất rất được lòng người.