Lúc này một chiếc xe đắt đi vào đường Y Học, tới cái thôn trong thành phố tên Nhị Đầu Trang, xe lớn đi trong đường thôn hẹp bằng đất rất gây chú ý.
Xe đỗ lại ở trước căn nhà có cảnh cửa sắt lớn sơn đỏ, người ở ghế phụ lái đi xuống, còn khá trẻ, chân có tật, phải chống gậy, gõ gõ cửa, phát hiện cửa khép hờ, hắn đẩy cửa đi vào, trong sân có một ông già đang ôm bụng nôn xuống rãnh nước, ông già nhìn thấy hắn không thèm để ý, chùi miệng đi vào trong nhà.
Người què đuổi theo, quỳ sụp xuống trước mặt ông già, đau khổ hô lên:” Cha, cứu con với.”
“ Đi đi, tôi không cứu được anh, không ai cứu được anh hết, giờ anh là ông chủ lớn gia trài trăm vạn rồi, còn cần lão già này cứu à?” Ông già mồm mấp máy, cuối cùng chữ "xéo" không nói ra được:
“ Cha, con biết con sai rồi, cha không cứu con thì cũng phải cứu Tuệ Tuệ chứ, anh Phong và Vũ Thần đều đã bị cảnh sát bắt, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm tới Tuệ Tuệ thôi ... Cha, giờ người mua bỏ cả tiền cọc trốn tránh không gặp được ... Con xong rồi, cả đời con thế là xong rồi, cha cứu con và Tuệ Tuệ đi, bọn họ vì cha mà làm thế cơ mà.” Người què gần như bật khóc:
Câu cuối cùng làm ông già rúng động, phải dùng hết sức toàn thân mới đứng vững được, đá người què một cái, hắn kêu thảm ngã xuống, sau đó lại bò lên quỳ ở đó.
Đó là phản xạ có điều kiện, hắn nhớ từng có thời Quách Phong và Lâu Vũ Thần vì ăn trộm mà bị cha đánh, bọn họ vẫn quỳ như thế, tới khi không dám ăn trộm nữa.
“ Cha, con sai rồi, con biết con sai rồi, bọn họ làm thế là vì cha ... Con vì tốt cho bọn họ mới kiếm vụ làm ăn lớn, cha muốn đánh cứ đánh con đi, nhưng phải cứu Tuệ Tuệ, nếu bọn con đều bị bắt, ai dưỡng lão cho cha ... Cha, con xin cha đấy ...” Người què dập đầu lia lại, chẳng giống chủ chiếc xe đắt tiền:
“ Đồ đâu?” Ông già mặt không đổi sắc, từng chữ rõ ràng, chớp mắt không biết hình tượng cao lớn lên không biết bao nhiêu mà kể, làm tên què run run đưa lên một cái chìa khóa, lại hỏi quá trình gây án, hắn không dám che dấu, kể lại một lượt, ăn thêm cú đá nữa.
Đá rất nặng, gần như toàn bộ sức lực của ông già, khiến ông ho khù khụ, mặt hiện vẻ thống khổ cực độ, tên què muốn đỡ, ông già trở tay tát một cái ngã lăn, lòng đau khổ tột độ: “ Cút, nói với Tuệ Tuệ, từ nay trở đi, tôi và anh, nó và cả mấy đứa nữa, không dính dáng gì tới nhau nữa, không cha con gì hết … ha ha ha, ông trời đúng là có mắt, lão già này sắp chết tới nơi vẫn không thoát báo ứng ... “
Người què không dám ho he thêm lời nào nữa, tập tễnh lùi ra, hắn thật sự còn muốn hỏi phải giải quyết ra sao, nhưng không gan, hắn biết cho dù mình tới vị trí khiến đại đa số phải ngưỡng m ộ, nhưng trong mắt ông già này, vẫn không đáng một xu.
Gạt nước mắt, phủi bụi trên người, đợi ngồi trong chiếc xe đắt tiền, hắn lại khôi phục phong thái ông chủ, bảo lái xe mau chóng rời khỏi nơi này, vừa ra tới đường Y Học. Một chiếc xe cảnh sát hú còi phóng qua làm tim hắn đập gia tốc, bất giác nhìn về nơi ở của ông già, hắn tiếc cho tang vật chưa kịp chuyển thành tiền, hoang mang sao thiết kế hoàn mỹ như vậy bị phát hiện, lo cho đám anh em rơi vào tay cảnh sát, nhưng có cảm giác rõ ràng nhất.
Hú hồn! May mà qua rồi, ông già không có gì không làm được.
…… ……
Chiếc xe cảnh sát kia xoay trò tại chỗ, đỗ lại ở thôn Nhị Đầu, mấy người Dư Tội gần như đá cửa nhảy xuống, thở hồng hộc hỏi Lâm Tiểu Phượng đã đợi sẵn: “ Ngươi đâu?”
“ Chính là hắn.”
Móa, té ra là bán đậu hũ, mặt bị cháy nắng đen kém mỗi than, đội cái mũ cỏ rách, đi dép lê nhựa, rụt rẻ nhìn đám người như lang như hổ, bên cạnh là đồ kiếm cơm, một cái gánh, kiểu bán rong này giờ tuyệt tích ở thành phố, ở khu thành cũ này thi thoảng vẫn thấy.
“ Nói xem, anh nhận ra à?” Dư Tội hiểu ngay, người này gánh hàng bán rong khắp nơi, khả năng lớn nhất:
Người kia gật đầu, hỏi sao nhận ra, từng mua đậu hũ của hắn, ở đâu? Cách đây không xa, cánh cửa đỏ! Thế là cả đám ào ào lên xe chạy đi như gió.
“ Này, này chị ơi, không phải chị bảo là mua đậu hũ à?”
Lâm Tiểu Phượng đi rồi quay lại, nhét cho hai tờ tiền:” Mau đi đi, đừng ở đây nữa.”
Bán đậu hũ hớn hở nhét tiền vào túi, chợt nhớ ra:” Này, chị ai, để đậu hũ ở đâu?”
Lần này chẳng ai trả lời, đám người kia chạy rất nhanh, bán đậu hũ mắt đảo tròn một vòng, vác gánh lên vai, chạy nhanh theo hướng ngược lại.
Cửa sắt màu đỏ, cái loại màu đỏ kiểu cũ nhìn rờn rợn, nhìn kỹ thì ra là do có vài vết rỉ sét nhỏ, cửa khép hờ, Dư Tội lách người vào, đưa tay ra hiệu, những người khác tự động vào vị trí phối hợp, cảnh tượng làm y chợt cười, nhớ lại thời anh em còn kết bạn đi lừa tiền học viên mới.
Mấy ngày gian nan, cuối cùng cũng tìm được chính chủ, đối với lão tặc đã rời khỏi giang hồ, giang hồ vẫn còn lưu lại truyền thuyết này, cho dù người từng trải như Cẩu Vĩnh Cường, Lâm Tiểu Phượng cũng kích động.
“ Có đúng không đây, làm sao tôi thấy chẳng liên quan gì hết?” Cẩu Vĩnh Cường nhỏ giọng hỏi Lâm Tiểu Phượng ở đằng sau:
Hai người tuy là cấp trên cấp dưới, nhưng mà ở nơi quá hiến nữ giới, Lâm Tiểu Phượng có ưu thế trời sinh, gắt gỏng đáp:” Sao tôi biết, anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”
“ Thì tôi lo mà, đội chúng ta mười mấy năm mới có một nhân tài như thế, đừng để thanh danh vừa mới lên lại ngã cắm mặt xuống, tôi sợ nó bị đả kích.” Cẩu Vĩnh Cường thực sự quan tâm, không phải quan tâm bình thường, hắn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày đội chống trộm cắp nổi đỉnh nổi đám khiến đồng nghiệp phải ngước mắt nhìn như vậy:
“ Cũng phải, thế này cậu ấy chẳng cần vài năm là lên đội trưởng, hơn đứt anh.” Lâm Tiểu Phượng chếu giễu, lần này tới lượt cô bị lườm:
Phía khác, Lạc Gia Long nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, hồi hộp hỏi Thử Tiêu: “ Không có nguy hiểm chứ?”
“ Yên tâm, nếu có nguy hiểm Dư Nhị liệu có đi đầu không?” Thử Tiêu đảm bảo chắc nịch:
“ Cậu ta đối phó với người già cả tàn tật tật và trẻ nhỏ đều dũng mãnh lấy thân mình làm sĩ tốt.” Lý Nhị Đông bổ xung:
Hai thằng bạn xấu bản mặt gian trá này làm Lạc Gia Long không còn gì để nói, nhưng mà nghĩ cũng phải, mình lo bò trắng răng rồi, tên gian trá hơn ở bên trong kia, nếu không làm sao có hai tên tùy tùng này.
Két một cái mở cánh cửa sắt phá vỡ không khí yên tĩnh sân vườn, buổi chiều xế bóng, bầu trời bao phủ trong sương mù trắng lộ ra được chút nắng chiếu vào căn nhà đơn giản, gạch lát nền nhiều chỗ đã rêu phong xám xịt, trong gió lạnh đầu đông cho dù vài ngày ấm cũng chẳng vớt lại sinh cơ cho nó.
Dư Tội có một cảm giác kỳ quái, sắp gặp via trộm trong truyền thuyết rồi, còn hồi hộp hơn cả gặp những cảnh sát có cấp bậc cao hơn y rất nhiều, căng thẳng, rụt rè, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ. Vụ án từ thiết kế tới thực thi đều vô cùng tinh xảo, người hoạch định ra nó tâm tư phải cực kỳ kín kẽ, có kinh nghiệm chống điều tra, thuần thục kỹ năng trong nghề, tới giờ nhận định của y, trừ Hoàng Tam ra không có ai khác.
Cánh cửa gỗ truyền ra tiếng động khẽ, Dư Tội dừng bước, nhìn một ông già tóc trắng bạc phơ, ăn mặc chải chuốt chỉnh tề, giống như vừa chuyên môn chuẩn bị, rất tinh thần. Dư Tội kích động, chính là Hoàng Giải Phóng biệt tích giang hồ hơn 30 năm.