Ông già đó mặt mày hiền từ, mặc bộ đồ Trung Sơn sạch sẽ cũ kỹ, giống như nhân vật chính nghĩa từ trong phim ảnh bước ra, làm Dư Tội tích tắc nghĩ mình nhầm.
-“Cậu là cảnh sát à?”
“ Ông là Hoàng Tam à?”
“ Thật bất ngờ là có người tìm được tới nơi này.”
“ Bất ngờ hơn nữa là ông vẫn ở nơi này.”
Hai người cho dù là hỏi cũng dùng ngữ khí khẳng định, đó là loại phán đoán không cần trả lời, không ai muốn ở chiếu dưới. Hoàng Giải Phóng nghe hai câu như thế nói ra từ miệng chàng trai trẻ măng thì bất ngờ lắm, đưa tay mời: “ Vào đi, đứng đó làm gì?”
Dư Tội khựng người, còn bất ngờ hơn, mấy nhân vật thuộc cấp tiền bối giang hồ đều đã gặp qua rồi, Lão Mộc thô bỉ, Đỗ Địch sa sút, so ra Hoàng Tam phong độ hơn người. Có chút kích thích đi vào gian phòng nhỏ, ấn tượng đầu tiên là rất sạch sẽ, trên bàn đặt cái bọc vải, cũ rồi, đã giặt tới bạc màu, nhận ra ngay là vật phẩm sinh hoạt mà nhà tù cung cấp phạm nhân, chắc bền.
“ Xin lỗi, tôi sắp đi, không có trà nóng chiêu đãi cậu, không ngại chứ?” Hoàng Tam ngồi xuống cái bàn cũ, đẩy bọc vải sang bên chỉ chỗ đối diện:
Dư Tội ngồi xuống, vẫn nhìn ngồi nhà phong cách cổ xưa, đây là một người hoài niệm, có lẽ truyền cả tính này cho đệ tử rồi:” Không cần, tôi cũng chẳng phải người biết uống trà.”
“ Tôi còn nghĩ là cậu nói tôi không đi được.” Hoàng Tam cười, đặt hai tay lên bàn:
“ Tôi tới để bắt ông.” Dư Tội chú ý hai ngón tay bị thiếu, không có bất kỳ thứ trang trí nào che đi, tay rất lớn, thiếu hai ngón, tựa hồ chẳng ảnh hưởng tới mỹ quan:
“ Tôi biết bên ngoài còn 5 người mai phục.” Hoàng Tam lắng nghe một lúc rồi tự xác nhận, xác nhận:
“ Đúng, nhưng xem ra ông chẳng sợ.”
“ Tới cái tuổi tôi rồi, không có mấy chuyện phải sợ nữa, huống hồ là chuyện từng trải qua.” Hoàng Tam mặt mày hiền từ bình thản, giống đang tán gẫu chuyện vụn vặt hàng ngày:
“ Tay ông bị người ta chặt à?” Dư Tội chỉ chỉ, thực sự khó tưởng tượng phong thái vua trộm mấy chục năm trước còn mang tính mê hoặc tới cỡ nào:
Hoàng Tam nhìn tay mình, lại nhìn Dư Tội, chợt vỡ lẽ:” Vậy là cậu gặp Đỗ Địch rồi, đúng thế, ông ta chặt đấy, dẫn một đám người xông vào nhà tôi, đánh ngất, đợi tôi tỉnh dậy đã ở trong phòng giam cục công an, hai ngón tay cũng không còn ... Mười lăm năm sau tôi mới biết, Đỗ Địch bị cảnh sát nhắm vào, vì thoát thân lôi tôi ra gánh tối, đem mấy vụ án không rõ ràng đổ hết lên đầu tôi.”
Ông già nói chuyện cũ như mây thoảng gió bay, Dư Tội mỉm cười: “ Năm đó nghiêm đả không ít người bị oan, nhưng không có ông.”
“ Khà khà, đúng thế, so với người còn chẳng thẩm vấn gì đã lôi ra pháp trường xử bắn thì tôi đã may mắn lắm rồi.” Hoàng Tam có vẻ không để ý mười lăm năm tù tội:
“ Ông có hận ông ta không?” Dư Tội vừa nói ra đã biết thừa thãi, nhớ tới hồ sơ bệnh án, đây là ông già gần đất xa trời, còn gì mà chưa thông nữa:
“ Mới đầu thì hận, hận không thể bóp chết ông ta ngay lập tức ... Nhưng bao năm trôi qua như thế, tôi chẳng còn hận chút nào nữa, ngược lại còn rất cảm kích, nếu không có chuyện năm đó, tôi chẳng có 30 năm yên bình sau này ... Vả lại tôi hận còn có ý nghĩa gì chứ, ông ta còn thảm hơn tôi, nghe nói khi bị truy bắt bị cảnh sát bắn trúng chân, từ trong tù ra, vợ con chạy mất, chỗ chui ra chui vào cũng không còn ... Tôi nghe nói ông ta đi khiếu nại, ha ha ha, sắp chết tới nơi mà vẫn cái tình vô lại, kỹ thuật không cao thì đổ cho đồng nghiệp, giờ sống không tốt độ cho chính phủ.” Hoàng Tam cười nói tự nhiên, căn bản không để ý người trước mắt tới bắt mình:
“ Ông ta đúng là sống không bằng ông ...”
Dư Tội cho tay vào túi, nụ cười Hoàng Tam cứng lại tưởng y lấy còng ra, không ngờ lại là đồng xu, một đồng xu không biết dùng bao lâu rồi, mờ cả hoa văn. Đồng xu ở trong trong tay Dư Tội như con tinh linh vui vẻ đang luồn lách qua kẽ bàn tay, xoay tròn lòng bàn tay, biến mất ở cổ tay, lúc lại thình lình bay lên, giống như khúc vũ đạo nhanh tươi vui vậy, làm Hoàng Tam nhìn mà mắt sáng lên:
Vèo!
Đồng tiền bay tới trước mặt, ông già như phút chốc thức tỉnh thanh xuân, không nói một lời dùng bàn tay thiếu hai ngón đỡ lấy, nhưng ở trong tay ông ta lại là cảnh tượng khác.
Đồng xu đó như nặng hơn vài phần, chuyển động chậm chạp, nhưng không đổ, nó gần như đứng ở mu bàn tay rồi xuất hiện tại lòng bàn tay, mà nó như là đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích. Hoàng Tam không có màn biểu diễn hoa mắt như Dư Tội, quét ống tay áo, đồng xu từ từ đi lên dưới kẽ tay, lăn tới khuỷu tay, lại từ từ lăn về, khi ông ta giơ ngón giữa ra, nó lăn lên đó, thời gian tựa hồ ngưng đọng, đồng xu đứng thẳng trên đầu ngón tay.
Trái tim Dư Tội vọt lên chỗ cao nhất, đây là tuyệt kỹ của vua trộm, nhanh, rất dễ hiểu nhưng khó làm, vì càng chậm càng khó, mà gần như ở trọng thái đình trệ này, nó kiểm tra khả năng kiểm soát, cảm giác cân bằng, sự ổn định của bàn tay, thủ pháp này e lấy đồ trong túi người ta cũng không khác gì cho tay vào túi mình.
Dừng rất lâu, Hoàng Giải Phóng khẽ cong ngón tay, đồng xu lăn đều đều về phía Dư Tội, chạm vào tay y, cạch, lực đạo biến mất, ngã xuống, giống như thành miếng kim loại không sinh mệnh.
“ Danh bất hư truyền, bái phục.” Dư Tội thu lại đồng xu, biến mất trong lòng bàn tay của y:
Hoàng Tam chợt giật mình:” Cậu từng ngồi tù à?”
“ Ha ha ha, bị ông nhìn ra rồi.” Đôi mắt trí tuệ từng trải của già này nhìn ra cái gì, Dư Tội cũng không lấy làm lạ nữa:
“ Không phải người cực kỳ buồn chán rảnh rỗi, không một người bình thường nào có tâm tình để chơi thứ này hết, trừ nhà tù ra thì tôi không nghĩ ra nơi nào cả. Cậu còn kém lắm, vì thời gian ngồi tù của cậu ít hơn tôi ...” Hoàng Tam nhìn Dư Tội càng thêm hưng thú, tuyệt kỹ này trộm thông thường có dạy cũng không có kiên nhẫn mà học, nhưng thân phận chàng trai này là cảnh sát, vậy sao còn ngồi tù, một loạt mâu thuẫn nối tiếp nhau, ánh mắt trải qua bao nhiêu năm tang thương cuộc đời nhìn khuôn mặt hết sức bình thường như muốn phát hiện ra gì đó:
“ Không cần phải nhìn tôi, tôi đang nghĩ phải dùng cách gì kết thúc chuyện này đay.” Dư Tội chống cằm, thở hắt ra một hơi:
“ Hả, không phải đơn giản sao, tôi đi theo cậu, hành lý cũng chuẩn bị rồi.”
“ Ông không phải người tôi tìm.” Dư Tội lắc đầu:
“ Cậu nhìn nhầm rồi, tôi chính là người cậu tìm, tôi đang nghĩ có nên đem tang vật, cũng là thứ mất ở sân bay đưa cho cậu không?” Hoàng Tam ném ra mồi nhử không cảnh sát nào chống lại được:
Chỉ là ông ta gặp nhầm người, Dư Tội vẫn lắc đầu, một người tâm cảnh đã bình tĩnh tới độ này, kỹ thuật lên tới mức tối thượng, sao đi dính dáng vào chuyện nhiễu nhương ngoài kia, huống hồ nhìn cuộc sống đơn giản này, tiền chẳng để làm gì ..
Hoàng Tam không ngờ rằng ngay cả nhận tội cũng khó:” Chàng trai này, cậu đừng quên tôi là tên trộm, nếu ai đó bỏ tiền thuê tôi, tôi không ngại trộm thứ không liên quan tới tôi.”
Dư Tội đưa tới trước mặt Hoàng Tam một bức ảnh, chăm chú theo dõi biến hóa của ông ta, đáng tiếc là không có gì cả.
Hoàng Tam tựa bất ngờ lắm:” A, người này sao giống tôi thế, à, phải rồi, nhớ ra rồi, hình như nhiều năm trước tôi có thu nhận vài đứa bé, định bồi dưỡng thành đệ tử ... Tiếc là tố chất chả ra sao, còn chạy mất vài đứa .. Chà chà, cậu thật có lòng, bức ảnh này cũng kiếm ra được.”
“ Nói dối làm gì, tôi đã tìm được ông, thì sẽ bắt được hai người còn lại thôi, tôi vốn nghĩ đầu sỏ là ông, giờ nhận ra không phải, mà một trong hai người còn lại, hoặc là cả hai.” Dư Tội như nhìn ra nội tâm cao thủ tịch mịch này, nói cực kỳ khẳng định: