Hoàng Tam khẽ buông một tiếng thở dài, ngón tay gõ trán, chàng cảnh sát nhỏ kỳ lạ này làm ông ta đau đầu, trông thì bình thường, biểu hiện không có chỗ nào bình thường, không ngờ trong giới cảnh sát cũng sản sinh ra nhân vật thế này, để thêm vài năm nữa giang hồ không được yên ổn với chàng trai này, song đó là chuyện vài năm nữa, giờ con tiểu long chưa đấu được với ông ta: “ Cậu cho rằng cậu hiểu tôi, vậy cậu nói tôi nên làm sao? Tôi đã chuẩn bị đi theo cậu, giao tang vật cho cậu, cậu còn muốn gì nữa.”
“ Ông càng phủ nhận càng khiến tôi thấy rõ chân tướng mà thôi, tôi biết ông tới Bệnh viện Ung bướu, tôi biết ông bị bệnh gì, ông muốn hi sinh vì mấy đứa con nuôi sao? Ông nhận tội rồi, với bệnh tình của ông, chẳng ai làm gì nổi chứ gì?” Dư Tội thể hiện tôn trọng với ông già, nhưng ngoài cái đó ra thì không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào khiến sắc mặt Hoàng Tam càng lúc càng mất tự nhiên, phán ứng đó làm Dư Tội biết mình đã đúng: “ Ông đang trì hoãn, có nghĩa lý gì không, tôi bắt ông vào, sẽ cậy miệng Quách Phong và Lâu Vũ Thần dễ thôi.”
Mí mắt Hoàng Tam giật một cái, thống khổ nhắm mắt lại:” Không khó, vì sao cậu chưa bắt tôi đi?”
“ Yên tâm đi, nếu cần thiết tôi không ngại làm như thế đâu, chỉ là thấy hơi bất công với ông, tuy không rõ hoàn toàn quan hệ của ông với bốn người kia ra sao, nhưng tôi thấy bọn chúng quá vô sỉ. Ông nuôi nấng dạy bảo chúng nên người, giờ chúng có năng lực tự kiếm sống rồi, cuối cùng ông lại phải thế tội cho chúng, loại người thế tôi không để chúng nhởn nhơ ngoài kia đâu. “ Dư Tội giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết: “ Xem bệnh án của ông, tôi biết vì sao bọn họ lại phải quay về nghề cũ, về việc này tôi biểu thị đồng tình, thế nhưng dù ông nhận tội hay không, tôi vẫn không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ.”
Sắc mặt ông gia khôi phục lại bình thường, đợi y nói xong, giơ ngón cái lên, giọng trở nên quyết liệt:” Cậu không toại nguyện đâu.”
“ Thử xem.” Dư Tội nhếch môi:
“ Cậu sẽ sớm thấy kết quả, tôi cược cậu không cách nào toại nguyện, tôi chưa bao giờ thực sự bị cảnh sát bắt hết, kể cả cậu, dù cậu tới đích rất gần rồi.”
Dư Tội chợt phát hiện tai ông ta giật giật, cùng lúc đó rầm một tiếng, Lạc Gia Long, Thử Tiêu xô cửa chạy vào: “ Dư Nhi, đội đặc cảnh tới rồi, mấy chục chiếc xe ... Sao cậu báo án rồi à?”
“ Không sao tôi lại … “ Tích tắc Dư Tội hiểu ra lòng chấn động quay ngoắt sang: “ Ông, ông tự thú?”
“ Đúng thế, tôi vốn định tự thú với cậu, nhưng mà cậu không nhận.” Hoàng Tam cười ha hả:
“ Ông không che dấu được chân tướng đâu.” Dư Tội phẫn nộ vỗ bàn, răng nghiến lại, y biết đi qua cổng lớn cục công an, cảnh sát nhỏ như y không làm được gì nữa:
“ Thử xem, một ông già sắp chết, một món đồ cảnh sát truy ra, bên nào nặng bên nào nhẹ, tôi không tin cậu nghĩ không ra.” Hoàng Tam dùng lại câu nói khi nãy của Dư Tội đáp trả y, nở nụ cười chiến thắng, tựa hồ thắng chàng cảnh sát này làm ông ta vui lắm:” Cuộc đời của tôi tôi tự quyết thì hơn, tôi không thích tiếp xúc với người thông minh thái quá như cậu.”
“ Tôi sẽ tra tới cùng.” Dư Tội đã nghe thấy bước chân dồn dập:
“ Muộn rồi, nếu cậu còng tay tôi trước thì cậu mới quyết được cơ.”
Hoàng Tam nhìn ra cửa, cười nhẹ ngạo nghễ, cánh cửa vốn không hề đóng bị xô mạnh, một đội đặc cảnh áo đen bịt mặt ào ào xông vào, tay lăm lăm súng ống, chĩa vào người trong phòng, quát tháo:” Đứng im, không được nhúc nhích.”
Rất nhanh Duẫn Nam Phi uy phong như thiên thần thiên tướng xuất hiện, không thèm nhìn Dư Tội, chỉ Hoàng Tam ra lệnh:” Còng lấy.”
Hoàng Tam ngửa mặt cười, cười như lên cơn điên, khi bị đặc cảnh thô bạo bẻ tay ra sau còng lại còn quay đầu nhìn Dư Tội cười, cách cửa không xa có mấy người lố nhố vác camera trên vai quay lại giây phút lịch sử.
Tối ngày hôm đó, nghi phạm Hoàng Giải Phóng nhận tội, chẳng những chỉ hiện trường gây án, hơn nữa bên trong chiếc xe cũ đỗ ở sân bay, tìm được hành lý bị mất, không ai ngờ tang vật lại ở cách đó chưa tới 1km.
Đương nhiên, bãi đỗ xe do tư nhân mở, không có camera giám sát, không có giấy phép kinh doanh.
Hôm sau tin tức đưa lên các trang mạng, vụ án khách nước ngoài mất cắp ở sân bay được phá thành công, hình ảnh cảnh sát dũng mãnh phá cửa xông vào hang ổ của tên đầu sỏ, hình ảnh tộm phàm bị còng tay giải đi và hai người ngoại quốc tươi cười bắt tay đội ngũ cảnh sát.
Vụ án vậy là có cái kết thật hoàn mỹ, phần thắng tất nhiên nghiêng về phía chính nghĩa.
……. ……
“ Lai Văn, tới phòng tổng biên tập.”
Trong phòng biên tập, trưởng phòng thò đầu qua cửa kính gọi, Lai Văn đang ngồi ở ngăn làm việc thò đầu lên vâng một tiếng, vội vàng đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo dạ đã hơi cũ, gò má đỏ hây hây vì kích động, cô đợi câu này lâu rồi.
Không ít ánh mắt hâm mộ đố kỵ nhìn theo cô gái ưỡn ngực kiêu ngạo đi vào phòng tổng biên tập, tiếng xì xầm không ngớt. Thời gian qua vì loạt bài săn trộm, cô gái này chiếm hết hào quang tòa báo, hai ngày trước lại còn tới cả hiện trường vụ mất cắp ở sân bay, đó là tin tức cực kỳ mẫn cảm, hiện trên mạng nối nhau chuyển tải, tác giả tất nhiên theo đó thanh danh vang dội.
Đương nhiên, danh tiếng đi kèm lời gièm pha, nhất là cô gái trẻ xinh đẹp như Lai Văn dễ sinh liên tưởng, kẻ không chịu nổi người khác qua mặt mình, chua lè nói, không biết cô bé này leo lên giường vị nào rồi mà được mở nhiều cảnh cổng như thế, không ít người tán đồng, người ta thà tin đây là do giao dịch bẩn thỉu sau lưng hơn thừa nhận người khác giỏi hơn mình.
Xã hội u ám chính là từ trái tim con người mà ra.
“ Chú ý, dừng hết việc đang làm, tôi tuyên bố một việc.” Chừng 5 phút sau tổng biên tập đi ra, Lai Văn mặt hồng hào đắc chí theo bên cạnh, không cần phải nói cũng biết là được đề bạt rồi, quả nhiên chủ biên nâng mắt kính lên, hắng giọng nói: “ Thời gian trước loạt bài ‘Săn trộm’ của chúng ta nhận được phản hồi rất tốt, chẳng những được quảng đại độc giả thừa nhận, ngay cả lãnh đạo cục công an, chính phủ thành phố cũng nhiều lần biểu dương, vừa có tính thời sự, lại có năng lượng tích cực. Xét biểu hiện của đồng chí Lai Văn, qua thảo luận của tòa báo, phòng biên tập tin tức xã hội tạm thời do Lai Văn phụ trách, mọi người hoan nghênh nào.”
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lai Văn hưng phấn liên tục khom người cám ơn, đi tới bắt tay đồng nghiệp, chưa tới ba năm công tác lên tới được vị trí phụ trách phòng biên tập, đủ khiến cô có khởi điểm cao hơn hẳn người khác.
Cô không nhớ mình bắt tay bao người nhận bao nhiêu câu chúc mừng, lòng lâng lâng ngồi về chỗ, đón nhận ánh mắt người khác, hưng phấn, tự hào, kích động tràn ngập trong lòng, ngày hôm nay e cô không thể bình tĩnh ngồi yên một chỗ rồi.
Cô nghĩ tới rất nhiều người để chia sẻ niềm vui này, không biết gọi cho ai trước báo tin tức lịch sử ấy, nghĩ mãi, cuối cùng bấm số:
“ A lô, Thử Tiêu à ... Tôi muốn mời khách, anh có thời gian không, hì hì, tất nhiên là chuyện vui, tôi hận không thể mời toàn bộ đội chống trộm cắp ... Đừng đừng, tôi nói đùa đấy, mời mấy anh thôi ..”
Trong tâm trạng cực tốt, cô không để ý rằng Thử Tiêu có vẻ không vui lắm, không biết có đồng nghiệp bĩu môi lẩm bẩm "gọi cho nam nhân đấy ..."