Sáng ngày hôm đó Hứa Bình Thu tới văn phòng, ông già thế hệ cũ như ông ta không phải bật máy vi tính hay mở di động ra xem tin, mà lấy những tờ báo được thư ký xếp ngay ngắn trên bàn. xem không lâu thì đặt tờ báo xuống, bây giờ công tác cảnh sát ngày càng khó giữ kín, có điều với sự kiện mẫn cảm này, có giá trị tuyên truyền như thế, các cơ quan hữu quan đều chúng thái độ là phải làm lớn, ông ta cũng ủng hộ... Chỉ là đọc báo xong thấy ê hết răng.
Vụ án xảy ra phân cục hàng không dân dụng coi trọng cao độ, nhanh chóng, báo lên sở công an tỉnh, tổ chức lực lượng tinh anh, chưa tới 72 tiếng tìm về vật bị mất cắp. Hơn nữa vì tăng thêm sức hấp dẫn, bài báo còn đem thân thế của Hoàng Giải Phóng nói ra, từ phân tích thủ pháp gây án, liên hệ tới lão tặc ẩn mình 30 năm, bắt được người kế thừa, như một câu chuyện truyền thuyết giang hồ.
Có tiếng gõ cửa, Hứa Bình Thu vừa cầm di động lên định gọi liền đặt xuống, là thư ký và Lý Vệ Quốc cùng tới, vừa vặn ông ta muốn tìm thư ký, vẫy tay, thư ký đưa tới bản thảo mới soạn, xem qua ký lên.
Lý Vệ Quốc tới gần nói: “ Xử trưởng Hứa, tôi đang tìm anh vì chuyện này đây, anh khoan ký vội.”
“ Sao, anh có ý kiến về danh sách biểu dương à?”
“ Rất có ý kiến, tôi hỏi anh ...” Lý Vệ Quốc chỉ tên trên bản thảo: “ Vì sao lại xóa tên cậu ta đi?”
Là tên Dư Tội, không có trong danh sách biểu dương cá nhân, chỉ có đội chống trộm cắp được công lao tập thể hạng ba, chẳng giá trị mấy, Hứa Bình Thu cười:” Tiểu Ngô, lát nữa cậu hẵng vào lấy.”
Thư ký Tiểu Ngô đi ra, Lý Vệ Quốc lên tiếng bất bình cho Dư Tội:” Tôi thấy anh quá đáng lắm, nghi phạm số một số hai do cậu ta tìm ra, tên đầu sỏ Hoàng Giải Phóng cũng là cậu ta tìm thấy trước ... Không thể vì lão ta tự thú với Mã Thu Lâm mà xóa bỏ hết công lao của cậu ấy chứ? Lão Hứa, đó là chàng trai vàng đấy, của quý đấy ... Không phải tôi nói họ chứ, phân cục hàng không, đội hình cảnh, đội đặc cảnh, họ làm gì nào, chỉ theo đuôi bắt người, anh làm thế không phải khiến đồng chí nguội lạnh à?”
Hứa Bình Thu cười phá lên: “ Lão Lý, anh nói đúng, đúng hết, nhưng chỉ áp dụng vào khối văn phòng thôi, đem suy nghĩ này áp vào cơ sở là sai, anh đừng xen vào.”
“ Tôi sai ở chỗ nào?” Lý Vệ Quốc không phục:
“ Phân cục hàng không dân dụng tuy nhỏ, nhưng biên chế cấp chính xử, phân cục trưởng ngang cấp với tôi, đội đặc cảnh là đơn vị gì? Chi đội trưởng cũng ngang cấp với tôi … Còn đội chống trộm cắp, còn thấp hơn đồn công an nửa nấp, sao nào? Xếp họ lên đầu à, để đơn vị khác thất vọng à?” Hứa Bình Thu hỏi ngược lại:
Tất nhiên là không được, nếu thế người bất bình càng nhiều, thấy Hứa Bình Thu ký tên, ông ta không đành lòng: “ Nhưng không thể vì cân bằng mà chèn ép người ta.”
“ Chén ép chỗ nào, công lao hạng ba mà.”
“ Nhưng cậu ta không có công lao cá nhân.”
“ Tôi cũng muốn cấp cho cậu ta công đầu lắm, nhưng bao nhiêu đồng chí như thế, Duẫn Nam Phi, Vương Xung Sinh đều vào sinh ra tử nhiều năm, tôi đưa một người mới chưa mọc đủ lông lên đầu họ, họ bỏ gánh thì sao?” Hứa Bình Thu nói qua loa:
“ Còn chàng trai đó bỏ gánh thì thế nào, càng đáng tiếc, tôi thấy đồng chí trẻ đó có tương lai lắm, anh nói xem, trước khi cậu ta khám phá ra sự thực, ai cũng cảm thấy vụ án hoang đường, không manh mối, bế tắc ...” Lý Vệ Quốc đánh giá Dư Tội rất cao, dù sao là người làm việc văn phòng, không hiểu được thủ đoạn nhìn như thần bí của dân thực địa: “ Nói khó nghe một chút, không có cậu ta, bằng vào đám tinh anh kia, chuyến này nhẹ thì tôi mất chức rồi, anh làm thế là bất công với cậu ấy, Lão Hứa, tôi không đồng ý, thế nào tôi cũng phải tranh thủ cho cậu ta một phần thưởng cá nhân.”
“ Chuyện này anh không phải lo, từ khi chưa tốt nghiệp trường cảnh sát, cậu ta đã được ban hàm cảnh ti cấp ba, công lao đã lớn lắm rồi, còn thêm nữa thì quá chói mắt, người khác ghen tỵ, cậu ta cũng dễ sinh kiêu ngạo, không tốt sự phát triển sau này. “
“ Cảnh ti cấp ba à? Không thể nào, chuyện đó sao có thể?” Lý Vệ Quốc không tin:
Hứa Bình Thu không nói nữa, lấy chìa khóa trong túi, mở ngăn kéo lấy ra chìa khóa, đem chìa khó đó mở ngăn bảo hiểm, cẩm thận ra lấy cuốn sổ màu đen, vỗ tay lên đó:” Nếu anh nhất định truy cứu tới cùng thì tôi sẽ cho anh xem, có điều phải qua sự đồng ý của sở trưởng Thôi.”
Đó là hồ sơ đặc vụ, Lý Vệ Quốc tức thì mở to mắt, rùng mình một cái, xua tay, không nói thêm gì nữa, bỏ đi ngay tức khắc. Đây là thông tin thuộc cấp tuyệt mật, không biết thì hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nếu sớm biết Lão Hứa còn nắm cả đặc vụ trong tay thì ông ta không dám tới đây vỗ bàn ý kiến rồi.
Hứa Bình Thu cười đắc ý, mở cuốn sổ trống không ra, gập lại, nhét vào ngăn kéo, cái chiêu không thành kế này ông ta dùng vô cùng thuần thục rồi.
Ngồi xuống bàn làm việc, Hứa Bình Thu còn một băn khoăn chưa được giải đáp, ông ta không hiểu vì sao khi vụ án sáng tỏ, Dư Tội lại chủ động lui ra sau, với bản tính gian thương của cậu ta không dễ dàng bỏ qua lợi ích, ngay cả Mã Thu Lâm cũng không nhận vinh dự lớn lao cuối đời này, cáo bệnh không xuất hiện.
Phải rồi, vì sao Hoàng Giải Phóng lại đầu thú với Mã Thu Lâm ... Nghĩ tới đó tay lọc cọc gõ phím tìm kiếm tài liệu nội bộ, nhưng mà quá lâu rồi, chưa có tài liệu điện tử, gọi vài cú điện thoại, cuối cùng xác nhận.
Lần đầu Hoàng Giải Phóng vào tù do Mã Thu Lâm làm thủ tục, khi đó còn là một dân cảnh.
Nhân tài bị lãng quên rất nhiều, Mã Thu Lâm chính là ví dụ tiêu biểu, nhưng ông ta đã nguội lạnh rồi, tuổi tác cũng đã cao ... Nhưng một người vẫn còn trẻ, hành vi lại khác thường.
Rốt cuộc còn có vấn đề gì trong này nữa?
Hứa Bình Thu châm điếu thuốc ngẫm nghĩ, vụ án phá giải thành công, lần nữa kỳ án giao cho ông ta được giải quyết, sao ông ta còn thấy nặng nề hơn?
….. ….
Cùng lúc đó Thử Tiêu đặt di động xuống, vừa nhận được lời mời của Lai Văn, tuy vui lòng đi ăn chực, có điều hai ngày qua tâm trạng không ra làm sao, vất vả bao ngày, chẳng kiếm được tí lợi lộc nào, về đội vẫn phải viết kiểm điểm. Mà bây giờ yêu cầu của đội trưởng Lưu càng thêm nghiêm khắc, không cho ba người họ kết thành tổ nữa, mà hắn và Lý Nhị Đông mỗi người đều thành tổ trưởng, dẫn người chấp hành nhiệm vụ.
Tổ trưởng là cái rắm gì, trợ cấp thêm vài đồng, không phải ý nguyện của Tiêu ca.
“ Ê, Lão Nhị, lại đây cái ...” Thử Tiêu gọi Lý Nhị Đông vừa mới từ ngoài về, lại bắt được một tên trộm, tuổi trẻ lắm, tóc vàng khè, mắt lấm lét, run lẩy bẩy: “ Mới chỉ là đứa bé thôi, anh không có tí tình thương nào à?”
“ Tình thương? Cậu hỏi xem nó làm gì, mới cao trung năm hai đã trộm 17 cái xe đạp địa hình, bán đi chơi game hết.” Lý Nhị Đông nói xong cho thằng nhóc cái tát:
Dương Khương cũng nói :” Chúng tôi rình mấy ngày mới bắt được.”
Thử Tiêu nghe thế giơ ngón cái:” Chừng này tuổi đã biết kiếm tiền rồi, khá lắm, mấy chú cảnh sát này bằng tuổi còn xin tiền cha mẹ, có tương lai đấy.”
“ Cút xéo, nói linh tinh, đưa vào đi.” Lý Nhị Đông bực bội đẩy Thử Tiêu sang bên:
Dương Khương dẫn người đi rồi, Thử Tiêu mới kéo hắn nói nhỏ:” Này, Lai Văn mời chúng ta đi ăn.”
“ Không đi.” Lý Nhị Đông bộ dạng uể oải, trả lời dứt khoát:
Ui dà, thằng chuyên ăn chực lại không thích ăn nữa, thôi rồi thú dữ chê mồi thì không sống lâu được, Thử Tiêu làm bộ lo lắng: “ Người anh em, làm sao thế, cậu tiến hóa từ lúc nào mà ngay cả ăn cũng không muốn nữa vậy?”