“ Cút xéo, đang bực đây, vừa tới cổng bị đội trưởng mắng một trận, tịch thu vũ khí rồi, còn nói sau này không cho dùng ớt nữa, nếu không xử phạt. Đm, lúc bắt bao nhiêu trộm, sao không ai nói chúng ta làm sai đi?” Lý Nhị Đông bùng cháy, từ sau khi tuyệt kỹ đánh đâu thắng đó của hai người bị bại lộ, chẳng những súng nước của hắn bị cấm, cả bột ngứa của Thử Tiêu cũng đáng lo, hai người họ chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, giờ cấm tiệt rồi còn làm ăn gì:
“ Bỏ đi, bỏ đi, sống qua ngày thôi mà, không nhìn thấy tấm gương rồi à, bọn vô dụng thì vênh váo trên báo chí, người có tài thì vất vả còn bị kiểm điểm ... Thôi, đi ăn, em gái Lai Văn đó thực dụng tí, nhưng sống có trước có sau, thời buổi này xem như không tệ.” Thử Tiêu vỗ về:
Lý Nhị Đông chỉ biết thở dài, khuất phục trước thực tế:” Gọi thêm Dư Nhi đi, cậu ấy nhốt mình trong nhà mấy ngày rồi, ra ngoài cho có tí ánh nắng.”
“ Ừ, được.” Thử Tiêu lấy điện thoại gọi, từ khi Hoàng Giải Phóng bị đặc cảnh bắt đi, vụ án vào trình tự thông thường, Dư Tội liền không bình thường, bỏ việc hai ngày, xin nghỉ ba ngày, không đi làm nữa, gọi điện chỉ nghe một câu, phiền, không muốn đi:
Ấy vậy mà đội trưởng và đội phó cực kỳ nể mặt, buồn thì nghỉ thôi, Thử Tiêu gọi thông, nói vài câu bị cúp máy, Lý Nhị Đông nhìn vẻ mặt tức giận của Thử Tiêu, hỏi: “ Sao thế, vẫn còn buồn à?”
“ Buồn thì không buồn, cậu ta nói, nguyên văn nhé , lại chẳng có cơ hội đưa lên giường, ăn thì ích chó gì, không đi!.” Thử Tiêu mô phỏng lời Dư Tội, sau đó ngạc nhiên: “ Cái thằng đó trước kia hờ hững với nữ nhân lắm mà, sao giờ càng ngày càng lưu manh thế nhỉ?”
“ Không phải lưu manh, đó là suy luận gần với chân tướng nhất, kỳ thực tôi cũng nghĩ thế đấy.” Lý Nhị Đông thở hắt ra:
Thử Tiêu thất kinh đưa tay sờ mặt cái thằng không biết lượng sức mình này, chuyện đó cũng dám nghĩ tới, em gái đó trêu đùa vài câu, chơi tí trò ám muội còn được, chuyện khác quên đi, ánh mắt người ta cao lắm.
“ Nghiên cứu khoa học đã chứng minh, vào thời khắc nam nhân nhìn thấy một mỹ nữ thì trong tiềm thức đã lên giường với mỹ nữ đó rồi ... Bởi thể mọi việc nam nhân làm với nữ nhân sau đó đều phục vụ mục đích tối thượng đó thôi.” Lý Nhị Đông đem cả thành quả nghiên cứu tâm lý tình dục từ thời đi học lấy ra nói: “ Vậy nên không lên giường được thì mọi hành vi của chúng ta đều là vô nghĩa, Dư Nhi làm rất đúng.”
“ Cút xéo, đói khát thì đói khát, đừng vấy bẩn lý luận khoa học, thích ra ngoài đường kia kìa, đứng nhiều lắm, làm xong lấy phù hiệu ra còn được miễn phí.”
............................... ...............................
Dư Tội bỏ điện thoại xuống, quay lại phòng nghiên cứu tội phạm cục công an thành phố, ngồi xuống đối diện với Mã Thu Lâm.
Đây đã là lần thứ bảy Dư Tội tới đây rồi.
Đã trôi qua hai tiếng, Lão Mã vẫn tiếp tục chỉnh lý tài liệu, nói chuyện gì đợi hết giờ làm, mỗi lần Dư Tội lên tiếng là ông ta lại đánh trống lảng, giờ thì y đã biết Mã Thu Lâm là dân cảnh làm thủ tục đưa Hoàng Tam vào tù rồi, không thể không đánh giá lại ông già gây cho y ấn tượng đầu tiên khá tốt này.
Vì thế y cũng chơi lỳ, tiêu hao với ông ta, ông không để ý tới tôi, tôi đợi, có những thứ không làm rõ, trong lòng bứt rứt khó chịu, tội của Hoàng Giải Phóng không cãi được nữa, khẩu cung, hiện trường, vật chứng đều chỉ vào ông ta. Dư Tội biết không phải ông ta, cảm giác rất nhiều người cũng biết, nhưng nhất định chụp tội lên đầu ông già sắp chết.
Thương hại ư, không hề, loại người này không đáng thương hại.
Dư Tội cứ nhìn chằm chằm Mã Thu Lâm, lúc thì viết báo cáo, lúc thì sắp xếp hồ sơ, đóng bìa cẩn thận, thực tế phòng nghiên cứu này là đồ trang trí, để cho những cảnh sát trên 50 lui về tuyến hai có chỗ ra vào lĩnh lương, đại bộ phận bọn họ chẳng quan tâm tới cái gì, chẳng nghiên cứu được cái gì.
Tiếp xúc với tội phạm cả đời ngán lắm rồi, sắp nghỉ hưu còn đi nghiên cứu tân tư u ám của chúng cho thêm phiền à, thôi đi.
Đợi, đợi, đợi gần hết giờ làm, Mã Thu Lâm đóng ngăn kéo lại, đứng dậy nói:” Đi nào, thuận đường ăn cơm.”
Văn phòng chỉ còn lại hai người từ lâu rồi, mấy vị khác hoặc đi muộn về sớm, hoặc thậm chí chẳng đi làm, khi đóng cửa lại, Mã Thu Lâm mới nói:” Tiểu Dư, sao hùng hổ như tới hỏi tội thế?”
“ Tôi làm gì dám, có điều bác Mã, lời nói và hành của bác không nhất trí, lúc nhắc nhở tôi một kiểu, giờ chuyện rõ rồi, thái độ lại khác.” Dư Tội còn để cho ông già chút thể diện, chưa vạch trần:
“ À, cậu đang nói chuyện Hoàng Tam à?” Mã Thu Lâm làm bộ giờ mới vỡ lẽ:
“ Tôi không tin bác không nhìn ra, vốn không phải ông ấy, bác thừa hiểu ý đồ ông tha chứ, u ác tính đã di căn, lại tuổi cao, đồn công an cũng chẳng muốn đụng chạm vào, rốt cuộc phải cho tại ngoại thôi ... Thế là hay rồi, cả kẻ đầu sỏ lẫn kẻ thế tội đều tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, trên đời có chuyện đơn giản thế sao?” Dư Tội tức nhất không phải ở đó, mà vì biết nữ tử kia ở đâu, nhưng không làm gì được cô ta:
“ Chuyện này sao lại phản ánh với tôi, cậu nên đi tìm tổ chuyên án, tìm xử trưởng Hứa ấy.”
“ Tìm rồi, người ta nói tôi vẽ rắn thêm chân.” Dư Tội hừ một tiếng, chưa bao giờ ưa được lão già họ Hứa đó:
Mã Thu Lâm bật cười: “ Vậy thì cũng không nên tìm tôi, giờ tôi ngay cả chức vụ cũng không có.”
“ Ai bảo bác thành toàn cho ông ta, che dấu cho hung thủ thực sự.” Dư Tội nhịn mấy ngày, phun hết ra: “ Hoàng Tam bị bắt lần đầu là oan, Đỗ Địch được sự ngầm cho phép một cảnh sát nào đó, xông vào nhà Hoàng Tam, chặt ngón tay ông ta, bỏ lại vài tang vật, sau đó báo cảnh ... Thủ đoạn thô thiển đó làm ông ta đi tù 15 năm.”
Mã Thu Lâm tay run rẩy, ánh mắt phức tạp nhìn Dư Tội, không ngờ chuyện phủ bụi bao năm rồi mà bị y moi ra được.
“ Viên cảnh sát đó là bác.” Dư Tội giọng lành lạnh nói, thấy chưa đủ, bổ xung thêm:” Hai lần làm trái pháp luật, đều là bác.”
Mã Thu Lâm im lặng, nhưng ông ta lại ưỡn thẳng lưng lên, trả lời bằng giọng điệu khinh bỉ cả thiên hạ:” Đúng, chính là tôi đấy.”
“ Đã sai một lần, lại muốn sai lần nữa?” Dư Tội chất vấn, nếu chân tướng phơi bày, đây là hành vi không thể tha thứ, làm trái với tôn chỉ của cảnh sát, nếu là cảnh sát bẩn còn có thể lý, nhưng lại phát sinh ở cảnh sát chính trực, thì khó hiểu, ông ta nổi danh thẳng thắn nên mới 30 năm không thăng tiến được.
“ Nếu cậu nói thật, vì sao Hoàng Giải Phóng lại không tố cáo tôi? Nếu cậu nói là thật, tại sao lần này ông ta vẫn lựa chọn gọi cho tôi để đầu thú?” Mã Thua Lâm hỏi lại đầy sức nặng:
Dư Tội không trả lời được, về lý luận hai người này nên có thù sâu như biển mới đúng chứ, nhưng mọi thứ thể hiện ra không phải như thế, không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng y biết trong chuyện này dứt khoát có vấn đề.
“ Tôi nói cho cậu, vì lần đầu ông ta biết mình đáng tội, lần này vẫn lựa chọn tôi vì biết tôi làm việc công bằng, không hại ông ta. Đó là người khó chơi nhất mà tôi từng gặp, ông ta tinh minh, biết chừng mực, năm xưa lấy trộm chỉ có tiền mặt và trang sức, tới giờ tôi chưa tìm được kênh tiêu thụ của ông ta. Rất kín tiếng, ít khoe khoang, năm xưa tôi truy lùng ông ta 2 năm, bắt được mấy đồng bọn, biết rõ ràng là đồng bọn của ông ta, nhưng khổ là không có chứng cứ, đám đồng bọn cũng không khai ông ta ... Khi đó toàn bộ cảnh sát khu Tiểu Điếm biết ông ta là trộm, nhưng chẳng ai làm gì được, vì thế mà có danh vua trộm, nếu là ở thời đại không có kỹ thuật hình sự như bây giờ, cậu phải làm gì?” Mã Thu Lâm ung dung nói, chẳng hề thấy thẹn với lòng: