Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 282 - Chương 087: Dư Nghiệt Chưa Trừ Hết. (3)

Chương 087: Dư nghiệt chưa trừ hết. (3) Chương 087: Dư nghiệt chưa trừ hết. (3)

Lại một câu hỏi nữa, Dư Tội vẫn không thể trả lời, chỉ im lặng nhìn khuôn mặt từng trải phong sương đó, thầm nghĩ tựa hồ ở trong trường hợp như thế, dù là mình, hay bất kỳ cảnh sát nào ở vào vị trí khó xử đó cũng không thể làm tốt hơn được.

Chỉ là năm xưa ông ấy không ngại làm trái luật pháp để trừ hại cho dân, sao bây giờ lại để thứ tai hại khác tiêu diêu bên ngoài?

“ Tôi không có nhiều lựa chọn, khi đó trong lòng chỉ nghĩ, cho dù có làm trái pháp luật, dù bị người ta chỉ trích, tôi cũng không sợ, dù là đẩy cả mình vào vòng lao tù, tôi cũng phải trừ đi cái nhọt độc này. Thế lực của Hoàng Tam khi đó rất lớn, đồ đệ của ông ta không ít cao thủ, không thể bỏ mặc, cho nên tôi quyết định làm mọi cách phải tống ông ta vào tù. Rất dễ, Đỗ Địch là thế lực mới nổi, nghé von không biết sợ cọp, nhăm nhe chiếm địa vị của Hoàng Tam, tôi cổ động bọn chúng trừ khử lẫn nhau, cứ tưởng hai bên lưỡng bại câu thương, ai ngờ Đỗ Địch lại dùng tới thủ đoạn cực đoan như vậy … hừ cũng đáng đời ông ta, gặp phải nghiêm đả, trình tự thẩm vấn không nghiêm ngặt, ha ha ha, vì thế ông ta bị hồ đồ phán 15 năm ...” Từng lời Mã Thu Lâm đều lộ ra sự khinh bỉ, không hề hối tiếc:” Toàn bộ câu chuyện là thế đấy, giờ thì thế nào, cậu định chỉ trích tôi sao?”

Dư Tội thở hắt ra một hơi, không ngờ cái ông già nhút nhát này lại có quá khứ oai hùng như vậy, thẳng thắn đáp:” Không, bác làm rất đẹp, tôi thích phong cách đó.”

Mã Thu Lâm mỉm cười:” Xem ra chúng ta vẫn có thể ăn trưa cùng nhau rồi.”

“ Chưa xong, vẫn chưa giải thích được vì sao ông ta tìm bác.” Dư Tội tỏ ra vô cùng ngoan cố:

“ Vì ông ta ngồi tù 12 năm 6 tháng, tôi vào thăm hơn 13 lần, lần cuối cùng tôi đón ông ta ra khỏi tù, tuy tôi không thẹn với lương tâm, nhưng ông ta nhìn ra tôi áy náy, cho nên mới muốn tôi thành toàn cho ông ta, vì từ khi ra tù ông ta không gây án nữa.”

“ Nhưng vì sao bác phải thành toàn cho ông ta chứ? Áy náy chưa đủ, bác tự thấy mình không làm sai mà.” Dư Tội vẫn truy hỏi: “ Bác biết ông ta không gây án, vậy là cũng biết còn kẻ khác, chẳng lẽ để thủ phạm tiêu diêu ngoài kia à?”

“ Chàng trai à, làm cảnh sát không phải như thế đâu, lưới trời lông lồng thưa mà khó lọt chỉ là lý tưởng thôi, vụ án này liên quan tới vinh dự của cảnh sát và hình tượng của hoàn cảnh lớn, so với một tên trộm nấp trong bóng tối, bên nào nặng bên nào nhẹ? Không phải mỗi cậu nhìn ra vấn đề, đây chắc chắn là vụ án thuê người lấy trộm, nhưng mà làm sao đây, cậu định truy tới cùng, thế thì không phải là tên trộm mà là người thuê họ cơ, cậu định bắt cả người thuê sao? Khi đó danh tiếng sụp đổ, công ty phá sản, bao người vô tội vạ lây ... Cho dù cậu có thể truy ra, song đến mức độ nào đó sẽ bị cơ cấu hữu quan ép dừng lại thôi.” Mã Thu Lâm thở dài hết sức bất đắc dĩ.

Dư Tội trầm tư, y chưa nghĩ tới ở cấp độ cao như thế, cái nghề này đúng là chẳng đóng vai trò vinh quang gì, giống công cụ phục vụ mục đích nào đó hơn.

“ Vụ án này quan trọng là gì? Vật bị đánh mất đã trở về với chủ, mọi người đều vui, đây mới là mấu chốt, không làm được điều đó, dù cậu tìm ra chân tướng phơi bày cho người đời, cũng không được ai thừa nhận và lý giải cho đâu. Tiểu Dư, duy trì chính nghĩa chỉ là câu tuyên truyền, chức trách thật của cảnh sát là để bảo vệ sự ổn định của hoàn cảnh, nếu không làm được điểm này thì cậu bắt được bao nhiêu tên trộm cũng vô ích ... Tôi làm cảnh sát cả đời rồi, bắt trộm cả đời, mà giờ trộm còn nhiều hơn ba mươi năm trước, vậy có phải hoàn cảnh bây giờ tệ hơn 30 năm trước không?”

Đây lại là vấn đề ở tầm cao nữa, khác biệt góc độ nhìn nhận vấn đề vụ án và toàn cục, Dư Tội hiểu rồi, nếu y dốc sức bắt chủ mưu, tức là phủ định hoàn cảnh, phủ định toàn bộ đồng nghiệp. Ài, xem ra trong vụ án này Hoàng Giải Phóng làm dê thế tội chẳng đáng thương, mình chẳng đáng thương, mà đáng thương là vị ở trước mắt này.

Nhớ lại lời vị hiệu trưởng già nói, quả thật học bao nhiêu năm, nhưng vẫn phải làm từ đầu, vì thực sự mình vẫn chưa hiểu gì về cuộc đời này.

“ Đừng khúc mắc trong lòng, tôi có thể nói cho cậu chân tướng, ông ta cầu xin tôi bắt ông ta, còn đưa ra điều kiện mà tôi không thể từ chối, đó là tung tích vật thất lạc, đổi lấy kết án, người ra tay là tiểu bối của ông ta, ông ta không muốn bọn chúng còn trẻ như vậy mà cuộc đời đã khép lại. Tôi xin chỉ thị xử trưởng Hứa rồi, ông ấy cũng đồng ý ... Lọt lưới là con gái nuôi của ông ta, đoán chừng là nữ tặc mà cậu gặp, kỳ thực thứ cô ta trộm được, không quý giá bằng thứ cô ta đánh mất, sau này cô ta sẽ phải sống trong day dứt, đó là sự trừng phạt nghiêm khắc hơn bất kỳ lao tù nào. Còn nếu cô ta không biết hối cải cũng đừng lo, sớm muộn cũng có một ngày đâm đầu vào chàng trai như cậu thôi ....” Mã Thu Lâm nói đùa một câu giảm bớt không khí hơi nặng nề:

“ Căm ơn bác, tôi hiểu rồi, là do tôi hơi quá khích.” Dư Tôi đành phải chấp nhận, nhìn ra thứ gọi là đồng tình từ vị tiền bối này, kỳ thực thứ đó y cũng có, chỉ là hình thức biểu hiện ra khác nhau:

Hai người đi bộ rời khỏi đại môn cục công an, Mã Thu Lâm chỉ một cái quán ăn nhỏ cách đó không xa, lúc này bỏ đi được tâm sự trong lòng, Dư Tội tất nhiên là vui vẻ đồng ý, huống hồ y còn muốn thỉnh giáo vị tiền bối này rất nhiều điều nữa, không may lại có điện thoại. Cứ tưởng hai thằng kia quấy nhiễu, không ngờ là số lạ, y từng nhập vào, nhưng chưa bao giờ gọi, cũng không ngờ rằng một ngày nó lại vang lên.

Là của An Gia Lộ, Dư Tội có chút nghi hoặc bắt máy đưa lên nghe, bất ngờ nữa là y lại nhận được một lời mời, quên mất, đã hứa với người ta là xong vụ án sẽ hẹn người ta, rối rít xin lỗi, tất nhiên là đồng ý lời mời từ mỹ nữ rồi.

Mã Thu Lâm không nghe thấy Dư Tội nói gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đông qua xuân tới, tựa như ánh nắng tràn ngập khuôn mặt tráng trai có chút trầm tính này, vì sao, dễ đoán ra lắm.

“ Này này, Tiểu Dư , xem ra cậu sắp thả bồ câu tôi rồi, tôi cho phép cậu bội ước, có điều lần sau là cậu mời đấy.”

Dư Tội cầm di động còn chưa biết mở lời thế nào thì được cái thang để xuống, gật đầu ngay:” Nhất định, nhất định, lần sau sẽ mời bác ... Vậy, bác Mã, tôi ...”

“ Thôi thôi đi đi, cảnh sát mà ngày quên ăn, đêm không ngủ, một lòng vì nhiệm vụ cũng không phải là phẩm chất ưu tú đâu.” Mã Thu Lâm xua tay:

Dư Tội đi luôn, được vài bước quay lại nói:” Cám ơn bác Mã, kỳ thực không phải tôi nhất định muốn tra rõ chân tướng đâu.”

“ Hả, vậy vì sao?”

“ Lúc chưa bắt được nữ tặc kia, tôi thấy cô ta thật đáng ghét, tôi truy tới cùng vụ án này chỉ vì muốn bắt cô ta mà thôi, nhưng khi tìm tới Hoàng Tam, tôi thấy cô ta thật đáng thương, muốn đỡ cô ta một tay.” Dư Tội cười chân thành: “ Có điều giờ xem ra, bác làm tốt hơn tôi, tâm nguyện của tôi đã xong, không có gì tiếc nuối nữa.”

Mã Thu Lâm còn đang suy nghĩ ý của Dư Tội thì y đã chạy xa rồi, ông ta nhìn theo bóng lưng chàng trai đó, dần dần trên mặt cũng hiện lên nụ cười, chắp tay sau lưng bước đi, quên mất cả mình định đi ăn cơm. Chợt nhận ra thời tiết hôm nay thật tốt, từng ánh nắng xuyên qua trùng trùng mây mù, chiếu lên mặt đường, đám đông nhốn nháo qua lại, giống như mấy chục năm trước ông ta mặc cảnh phục đi trên đường.

Bình Luận (0)
Comment