Cá nấu Tứ Xuyên, gà đồng tử, thịt kho, phối hợp với một nồi lẩu dê sôi sùng sục trên bếp, úi cha, chỉ riêng nhìn sắc màu thôi đã quên đi mọi ưu phiền, ngửi mùi hương chẳng màng tới nhân thế.
Vào cái ngày trời lạnh căm căm, ngồi bên nồi lẩu cay, ăn tới mồ hôi đầm đìa gọi là gì?
Hạnh phúc!
Nhà hàng quy cách không cao lắm, bố trí vẫn có đặc sắc, từng khoang một ngăn cách nhau bởi tấm bình phong và ít cây cảnh, vừa đảm bảo được sự riêng tư tương đối, vừa giúp mọi người hòa vào bầu không khí chung. Vì thế nơi này rất thích hợp cho người bạn tụ tập hoặc ăn mừng, bảy phần quán là người trẻ tuổi, rất sôi nổi, ở đây reo hò ồn ào một chút cũng không thành vấn đề, không lo bị người khác ném cho ánh mắt khó chịu, ăn uống phải thế mới thích.
Phựt! Lý Nhị Đông rất hung hãn dùng răng mở chai bia, Thử Tiêu ân cần đưa khăn ăn cho mỹ nữ, uống vào ba chén, có gì không vui cũng bay lên chín tầng trời. Hôm nay là ngày may mắn của Lai Văn, thăng chức rồi, cô vừa nói ra, hai chàng trai còn cao hứng hơn, Nhị Đông huynh đệ tuyên bố hôm nay tôi phải uống thêm vài chai, Thử Tiêu hỏi Lai Văn định mời họ mấy bữa?
“ Đợi khi nào có thu nhập xám rồi, tôi sẽ ngày ngày mời các anh, hi hi.” Lai Văn rất hào sảng, cùng hai anh chàng đáng yêu này uống liền vài chén, trước kia tuy từng ước mơ làm cảnh sát, giờ không có mấy thiện cảm với nghề này, chỉ là tiếp xúc với hai người Thử Tiêu, toàn bộ thứ có nghe thấy, nhìn thấy hay tìm hiểu trên mạng đều bị đảo lộn:
Ví như Thử Tiêu, mồm mà nói là không ngừng được, ví như Lý Nhị Đông, cứ thi thoảng lén lút nhìn cô, chẳng thể nói rõ là vì thích mình hay là có dụng tâm khác, hai chàng trai có cả đống chủ ý xấu với bọn trộm, nhưng không có tâm tư xiêu vẹo gì, thời gian qua cô được họ chiếu cố nhiều.
“ Uống ít chút, ăn đi chứ ... Nhị Đông, tam giác sắt của các anh sao lại thiếu một vậy?” Lai Văn tò mò hỏi:
“ Còn chẳng phải đang ấm ức vì vụ án sân bay kia sao?”
“ Vụ án mất trộm ở sân bay à, chính tôi viết bài đăng báo đấy, các anh có tham dự à?”
“ Ha ha ha ...” Thử Tiêu phát ra tràng cười dài quái dị:” Cái gì mà gọi là có tham dự, nghi phạm thứ nhất, cô nghĩ ai tìm ra, là tôi. Nghi phạm thứ hai làm sao bắt được, cũng là nhờ tôi … à, nhờ chúng tôi! Mấy tên trộm vặt thôi, đích thân xử trưởng ban đối ngoại tỉnh tới tận đồn mời chúng tôi đi bắt.”
“ Không khoác lác thì chết à?” Lý Nhị Đông lườm một cái:
“ Đúng, ức chết đấy.”
Hai người này mà cãi nhau thì chẳng biết bao giờ ngừng, Lai Văn vội cắt ngang:” Không phải chứ, tôi tìm hiểu vụ án này ở chi đội hình sự, lại tới ban tuyên truyền lấy tư liệu, họ đưa tôi toàn bộ tài liệu vụ án ... Đâu có nói các anh tham gia, hình như bên đặc cảnh chịu trách nhiệm chính, các anh tra xét ngoại vi mà?”
“ Cái gì? Không nhắc tới à do chúng tôi mấy ngày đêm không ngủ phá vụ án này.” Thử Tiêu mặt đỏ rực, điên rồi, đám người đó quá vô sỉ sao phủ nhận công sức người khác trắng trợn như thế:
“ Nói bậy, cậu ngủ nhiều hơn bất kỳ ai.” Lý Nhị Đông vạch mặt:
“ Chúng ta luân phiên mấy ngày không ngủ, được chưa? Có điều vụ án do chúng ta phá, chuyện này không thể phủ nhận, đúng không?” Thử Tiêu vẫn như thùng thuốc nổ:
Lý Nhị Đông chẳng vui vẻ gì, xua tay:” Bỏ đi, đội trưởng nói từ đầu rồi mà, phá được án cũng không có phần, chúng ta là đơn vị nát, không mang ra khoe được, dù lập công chỉ khiến người ta mất mặt.”
“ Đúng thế, con mẹ nó chứ, lần sau mà tới mời chúng ta, tôi ỉa vào mặt, một lũ vô liêm sỉ.”
Thái độ hai người này cực đoan như vậy, Lai Văn nhìn ra vấn đề, bốc phét cái khác là giả, bản lĩnh bắt trộm của họ thì tận mắt cô chứng kiến:” Này, kể cho tôi đi, rốt cuộc là vì sao, nghe nói thủ phạm chính là lão tặc đã ẩn mình mấy chục năm, từng là vua trộm ở Đại Nguyên chúng ta.”
“ Chuyện này ...” Thử Tiêu mở mồm thấy khó nói, chi tiết vụ án không được tùy tiện tiết lộ:
Lý Nhị Đông gãi đầu: “ Phóng viên Lai, không phải là không muốn nói cho cô, mà nói rồi cô cũng không tin, mà cô tin cũng không làm được gì, dù sao thì chuyện được xác định, tội danh đã được xác lập, nói gì cũng vô nghĩa.”
“ Oa, không thể nào, chuyện nhỏ như thế mà cũng có tấm màn đen sao?” Lai Văn đúng là không tin, theo lý mà suy, trộm lấy đồ, bắt được trộm, trả đồ cho chủ, đơn giản thế thôi còn gì phải che dấu?
“ Nếu không vì sao Dư Nhi tức giận tới mức nhiều ngày không đi làm, cậu ta giận vì không thể dương cao chính nghĩa, cậu ta đau khổ vì hung thủ vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật. Cậu ta thất vọng vì trong tổ chức có những kẻ ăn trên ngồi chốc trắng trợn cướp công lao của anh em phía dưới, cậu ta ...” Thử Tiêu giọng trầm bổng khí thế, đột nhiên miệng há hốc mắt trợn tròn, chết lặng nhìn về phía trước, cứ như nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm:
Lai Văn quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của hắn, là một cô gái, xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, vừa cởi áo khoác ra, để lộ bên trong áo len cao cổ màu trắng ngà ôm lấy dáng người yểu điệu mềm mại, mái tóc đen mềm mượt mà buông xã bên vai tạo thành sự tương phản rõ ràng với màu áo, tao nhã mà quyến rũ. Nhân viên vừa tới hỏi cô gái cất giọng trả lời làm vài vị khách vô tình nhìn thấy mắt cũng đóng đinh vào cô gái đó, xinh đẹp tới mức làm cô cũng ghen ty, nhưng mà đâu tới mức phải chấn kinh như thế, thu hồi tầm mắt lại định trêu Thử Tiêu phát hiện Lý Nhị Đông càng nhìn tới rót bia lên quần, không thể nào, sót gì nữa à ...
Á, là Dư Tội, anh ta đang ngồi đối diện với cô gái xinh đẹp kia, vốn nhìn sau lưng cô không nhận ra nhưng mà nhìn đồng xu có phép nhảy múa trên tay thì khó có thể là ai khác được, làm cô gái đối diện nhìn không chớp. Nhưng càng chấn kinh hơn nữa là Thử Tiêu và Lý Nhị Đông, vì cô gái kia là An Gia Lộ.
“ Đó là Dư Tội đau đớn, thống khổ, uất hận mà anh nói à?
Lai Văn quay lại làm bộ nghiêm túc:” Cảnh giới tối cao của nói dối là mở to mắt nói dối, có phải hôm nay tôi gặp phải rồi không?”
Xong rồi, bị người ta phủ định hết rồi, trên đường giải thích không ít về nguyên nhân Dư Tội không thể đến được, ai mà ngờ lại chạm mặt ở cùng quán ăn.
“ Chuyện này, chuyện này ... Lão Nhị, làm sao hai bọn họ lại dính với nhau thế?” Thử Tiêu rất thương tâm:
“ Cô gái ấy là ai, các anh làm sao thế?” Lai Văn cứ thấy hai chàng trai này phản ứng không bình thường rồi, hẳn có ẩn tỉnh:
“ Bạn học.” Thử Tiêu không biết dùng tâm trạng gì nói câu này mà răng siết vào nhau:
“ Tôi hiểu rồi, Thử Tiêu, cậu không phát hiện cậu ta khổ công trui rèn kỹ thuật tung xu sao? Giờ tôi mới hiểu mục đích chính là ở đâu, dùng để tán gái.” Lý Nhị Đông cực kỳ hâm mộ:
Thử Tiêu vừa đùng đùng nổi giận lại vừa đau đơn khôn kể: “ Mẹ kiếp, thằng này lại lên LV rồi, không trộm đồ mà là trộm người, bọn họ mà vụng trộm với nhau thật thì hỏng mất.”
“ Liên quan gì tới cậu.”
“ Cậu không phải là không biết, Tế muội tử gian khổ đi tìm tôi, may nhờ Gia Lộ mới có chỗ ở tạm, nhờ Giải Băng ra mặt kiếm được việc làm, bọn họ là ân nhân của tôi, tôi không thể nhìn Dư Nhi làm người thứ ba chen ngang hạnh phúc của họ.” Thử Tiêu bộc phát tinh thần hào hiệp, đau đớn không lời nào tả siết: “ Cậu ta dù vụng trộm với vợ tôi cũng không nên đi tán tỉnh bạn gái của ân nhân tôi chứ.”
Lai Văn và Lý Nhị Đông cười té ghế, cười không sao kìm nổi, khoogn biết tên này đang đau khổ hay là đang tấu hải nữa, thế nhưng Thử Tiêu hoàn toàn nghiêm túc không ý định đùa, hắn rút điện thoại ra định gọi, Lý Nhị Đông cướp lấy, cảnh cáo: “ Cậu nghĩ cho kỹ, nếu hai người họ không có gì, chính cậu là người gây sự, mất lòng cả hai bên. Nếu chẳng may hai người họ có gì đó, vẫn là cậu không hiểu chuyện, vẫn chọc giận hai bên, nghĩ kỹ hẳn hỏi.”
Trả lại di động cho Thử Tiêu, thấy hắn vẫn cứ ngây ra, Lý Nhị Đông chốt câu cuối: “ Thời buổi này ngoại tình có thể không xấu hổ, nhưng bán đứng anh em thì không thể tha thứ.”