“ Oa, hay thật đấy ...”
“ Í, biến đâu mất rồi ...”
“ Á, làm sao lại ra cổ tay bên kia?”
An Gia Lộ thi thoảng vỗ tay, phát ra tiếng kêu kinh ngạc cho tới tận khi phục vụ viên mang thức ăn tới, Dư Tội thu lại đồng xu, nhìn hai gò má đỏ bừng bừng như cô bé lên ba xem ảo thuật, không ngờ An nữ thật có một mặt ngây thơ đáng yêu như vậy, Dư Tội buồn cười hỏi:” Muốn học à?”
“ Ừ, muốn.”
Đây là tuyệt kỹ của ăn trộm, bạn chắc chắn muốn học chứ?
“ Hi hi, cậu nói nhầm à, phải là trộm vặt và tuyệt kỹ.” An Gia Lộ nói xong tự cười:
Dư Tội nhướng mày hiểu ra, cũng cười theo:” Ăn thử đi, món canh cá Tứ Xuyên ở đây khá lắm, lần trước Lạc Gia Long mời khách ở đây.”
“ Nhóm các cậu vẫn thân thiết với nhau nhỉ?” An Gia Lộ lấy sợi dây thun buộc tóc lại thành cái đuôi ngựa đơn giản, gắp miếng cá cho vào phần nồi lầu đỏ rực ớt, còn cho thêm cay, hừm, cô sẽ ăn cho thích luôn, hôm nay không có ai bảo cô ăn cái này tốt ăn cái kia không hay nữa:
Dư Tội chú ý chi tiết này, thầm lè lưỡi, y không ăn nổi cay như thế:” Ừ, thi thoảng cũng gặp nhau, lần trước có vụ án nên cùng tham gia, còn mấy cô bạn của bạn phân đi đâu?”
“ Bọn mình thì mỗi người một nơi, Dịch Mẫn về Tấn Trung, hiếm khi tới một chuyến, Xảo Linh vẫn ở nhà đang buồn rầu, Yến Tử thì ứng tuyển vào trung tâm kiểm tra bằng lái, không biết kết quả ra sao ... Thật buồn, lúc đi học thì mong tốt nghiệp, tốt nghiệp rồi mới thấy khi ở trong trường mới là hạnh phúc nhất.” An Gia Lộ cảm khái, không biết là lần bao nhiêu từ khi tham gia công tác rồi:
“ Không quen bạn mới à?”
Dư Tội lén nhìn An Gia Lộ, cô đang dùng răng rút xương cá, sau đó cẩn thận cho vào miệng, giống như cô bé ủy khuất, lẩm bẩm: “ Không có, chán lắm, một đám nữ cảnh sát bọn mình, trừ lúc bận làm thủ tục xuất nhấp cảnh thì lên mạng, nhàn rỗi cũng toàn nói chuyện ngồi lê đôi mách, không thì nói xấu người nọ người kia, toàn kiểu ai mua xe mới, bạn trai của ai vụng trộm với ai, một ngày đã không chịu nổi.”
“ Nếu để nam sinh lớp mình tới đó, không trả tiền bọn họ cũng sẵn lòng.”
“ Đám con trai các cậu chỉ thế là giỏi.” An Gia Lộ lườm Dư Tội một cái, mắng: “ Còn cậu, sao thay đổi nhiều thế, trước kia thì thầm trầm ít nói, giờ lại chẳng đứng đắn gì ... À phải, mình mấy lần nhìn thấy bài báo về đội chống trộm cắp các cậu, có vẻ rất hay.”
“ Mình là người mới, chỉ ở bên rìa thôi.” Dư Tội cố tình né tránh đề tài công tác, thứ y ít muốn nói nhất lúc này là công việc, tuy được Mã Thu Lâm cởi bỏ khúc mắc tâm lý, nhưng mà cái nhìn của y về nghề nghiệp này càng đi xuống:
“ Dư Tội, bắt trộm có thích không?” An Gia Lộ thực sự tò mò, bài báo của Lai Văn miêu tả cao thủ chống trộm vô cùng lãng mạn, thi vị hóa:
“ Thích á, mỗi ngày phơi nắng trên 10 tiếng, bạn thấy có thích không?” Dư Tội trực tiếp tấn công vào khuôn mặt trắng nõn nà của An Gia Lộ:
Quả nhiên An Gia Lộ không còn hứng thú nữa, làm thế rất có hại cho da, cho tóc nữa, với cô gái yêu thích cái đẹp như cô, khó chấp nhận, nói tới các bộ phận khác. Khi đến hình cảnh, cô không che dấu, đem kinh nghiệm duy nhất của mình ở đại đội hình cảnh kể ra, tới giờ vẫn còn sợ, mắng Lão Hứa thật ấm hiểm, cố tình gây khó dễ, chuyện này thì Dư Tội cực kỳ tán đồng, nhưng mà cũng nhìn ra Hứa Bình Thu kỳ thực có ý tốt.
Công tác đối với người nghèo mà nói là lương thực cứu mạng, không thể không có, còn đối với người giàu mà nói là thuốc giảm béo, có hay không cũng được. Còn với Dư Tội thì tới giờ mà nói, chưa thấy được cái gì đáng khen ở nghề này, còn thứ mất đi đã quá nhiều, uống rượu, chơi điên, cười vui vẻ, những thứ thời đi học đều có, còn bây giờ lâu lắm rồi chưa có.
Thử Tiêu, Lý Nhị Đông là hai thằng phổi bò, chẳng tâm sự nổi, hôm nay gặp An Gia Lộ cùng chung tâm trạng, không kìm được than thở.
Hả? Chẳng lẽ đây chính là tang thương!?
Chống cằm nhìn An Gia Lộ, khuôn mặt trắng mịn như tuyết, xinh đẹp hơn xưa, vẫn giống cô công chúa nhỏ ở trong trường, không ai khen ngợi liền buồn bã, y mang thái độ lý giải, tốt nghiệp không lâu phát hiện chẳng bằng chưa tốt nghiệp, gọi là: Vô vị.
Í, cậu ta hình như trông có vị hơn nhiều, ừm, cũng có vẻ thành thục hơn trước nhiều lắm.
An Gia Lộ đặt chén rượu xuống, nhìn Dư Tội nãy giờ gặp rau cho mình mà không để ý, cô cười, chuyện ân cần thế này cô gặp suốt, hôm nay cảm nhận thêm chút quan tâm chứ không thuần túy vì lấy lòng,
Hừm, thật đáng ghét, lần trước cũng thế, nếu mà hôm nay mình không gọi điện có lẽ cậu ta lơ mình đi luôn.
Mình cần gì cậu ta thích, cái mặt chẳng đẹp trai tí nào, vậy mà khi ở trường còn trêu chọc mình.
Dư Tội, cậu dám không thích tôi à?
Nghĩ tới đó khuôn mặt mỹ lệ của An Gia Lộ mang theo sự kiêu ngạo, đó là ưu thế sinh ra đã có, có điều đối diện với Dư Tội đại đa số là mất hiệu quả, cô nhận ra trong mắt Dư Tội có yêu thích thuần túy với cái đẹp, chứ không phải sự si mê nam nữ, lại căn bản không che dấu nụ cười xấu xa, khác rất nhiều chàng trai đêm đi dạo đó, một ánh mắt của cô cũng đủ làm lúng túng, cậu ta trưởng thành thật nhanh, chỉ là trước mặt chàng trai cô không thể tác động này, tựa hồ bản thân biến thành vai Lọ Lem.
Chứ còn gì nữa, đến cả trùm ma túy như Thẩm Gia Văn mà người anh em của chúng ta còn dám trêu ghẹo, huống hồ là cô gái nhỏ.
Dư Tội ngồi thẳng dậy, thu hút sự chú ý của An Gia Lộ, nghiêm túc nói:” Hình như bạn có tâm sự.”
“ Làm gì có?” An Gia Lộ giật mình, như bị nhìn thấu suy nghĩ, có chút hoảng loạn né tránh ánh mắt Dư Tội.
Không có mới lạ, với tính cách kiêu ngạo của cô nàng này, nếu mình quên không gọi điện, chắc chắn lơ mình đi luôn, làm gì có chuyện gọi lại còn hẹn đi ăn thế này, Dư Tội dám khẳng định cô chẳng những có tâm sự, còn đang rất cô đơn: “ Có, là do dự, vùng vẫy, làm bạn không thể xác định, nếu là công việc thì đã nói rồi, vậy thì là chuyện tình cảm sao?”
Nói trúng rồi, vẻ mặt An Gia Lộ tức thì ảm đạm, chỉ là cô ngần ngừ không biết có nên đem chuyện mình và Giải Băng kể với chàng trai trước mắt không: “ Cậu chắc chứ, sao mình chẳng phát hiện ra có tâm sự gì cả.”
“ Mình đương nhiên là chắc.”
“ Vậy thì tâm sự gì?”
An Gia Lộ cuối cùng quyết định không nói, cô không tin Dư Tội đoán được tâm sự của mình:
Thật bất hạnh cho An Gia Lộ bị anh chàng thiếu kinh nghiệm nam nữ phát hiện ra rồi, đã thế Dư Tội lại còn dùng ngôn ngữ cực kỳ nghiêm túc chỉ điểm:” Trong mắt bạn có chút ưu thương rất nhạt, dù cười thì đôi mày vẫn thường bất giác nhíu lại, đó là sự thất vọng, nhưng không định cho người ngoài biết.”
An Gia Lộ tim đập tăng tốc, sợ Dư Tội thực sự phát hiện ra tâm sự của mình, vẫn mạnh miệng: “ Ha, đúng giọng điệu của đám thầy bói mù, nói chung chung loanh quanh hù dọa người khác, cái gì cũng nửa đúng nửa sai, chuyên dọa người yếu bóng vía, đừng hòng dọa được mình. Cậu nói nhiều như thế, cậu vẫn chưa nói được tâm sự của mình là gì.”
Dư Tội không biết đọc suy nghĩ của người khác, đương nhiên không biết chính xác là chuyện gì: “ Tâm sự của bạn là, bạn gặp được một người không phân cao thấp với hoàng tử bạch mã trong lòng bạn, cho nên bạn do dự.”