An Gia Lộ thở phào, té ra là nói linh tinh, lấy lại được ưu thế, ra sức chế giễu Dư Tội:” Hoàng tử bạch mã à? Ôi, ở đâu thế? Mang ra đây cho mình xem nào, mình đang muốn tìm một người đây.”
“ Muốn xem à?” Dư Tội lấy di động ra, An Gia Lộ tò mò thì y xoay máy hướng về bản thân chúp tách một cái đưa tới: “ Trông thế này này, miễn cưỡng chứ hả?”
An Gia Lộ cầm di động xem, chính là Dư Tội đang cố tình làm vẻ thâm trầm, lại còn nụ cười xấu xa chưa kịp tắt hẳn, phì cười trả lại:” Đúng là chỉ đạt tới mức độ miễn cưỡng thôi.”
Dư Tội lấy di động ngắm nghĩa, cứ như đang đánh giá người khác: “Mình thấy anh chàng này được mà, trừ hơi đen một chút ra thì mặt khác vượt qua mức miễn cưỡng.”
“ Mặt cậu thật dầy, đen xì xì mà dám nói mình là hoàng tử bạch mã.” An Gia Lộ càng lúc càng không nể mặt, bất tri bất giác hai người kéo gần không ít:
“ Hình như Shakespeare nói một câu thế nào nhỉ, trong lòng mỗi người đều có một Hamlet, nói cách khác, mỗi người đều là hoàng tử trong mắt một người khác.”
Suy diễn linh ta linh tinh, An Gia Lộ chú ý hình tượng, sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng cô thực sự không nhịn được cười, cằm hơi hếch lên chỉ tay: “ Hoàng tử, có phải chàng quên phải tặng hoa hồng không?”
“ Cái này ...” Dư Tội ngẩn ra, ai mà ngờ tốc độ mặt dày lên của An Gia Lộ lại nhanh như thế:
“ Trong lòng công chúa, hoàng tử không gì không làm được, cưỡi ngựa trắng thì thôi đi, chúng ta cũng không nuôi nổi, vậy hoa hồng đâu? Hoa hồng lần trước còn hứa tặng mình đâu?” An Gia Lộ hoàn toàn muốn gây khó dễ, lòng có chút khoái cảm báo thù nho nhỏ, hả hê nhìn Dư Tội lúng túng xấu mặt:
Dư Tội không lúng túng lâu, xoa xoa tay: “ Vậy thần tình yêu tên là gì nhỉ, Cubid à?”
“ Hi hi, là Cupid, dốt ạ.” An Gia Lộ cười gập người, lâu rồi cô không cười nhiều như vậy:
“ Đúng, Cupid ... Cupid cũng không thể ngăn cản được nguyện vọng tặng hoa cho công chúa của mình.” Dư Tội thần bí, hai tay chà càng mạnh:
An Gia Lộ bất ngờ, còn tưởng y dấu đi, nhưng mà không thấy, chăm chú nhìn hai tay Dư Tội làm mấy động tác tới hoa cả mắt, "oa" một tiếng, hai tay mỗi tay đã cầm một bó hoa hồng, hoa hồng đỏ rực, cô hoàn toàn không nhìn thấy từ đâu ra.
Kích động, ngỡ ngàng An Gia Lộ không dám tin đưa tay ra nhận lấy đóa hoa hồng từ tay Dư Tội: “ Cậu dấu ở đâu thế, sao mình không nhìn thấy?”
Dư Tội sờ ngực làm vẻ mặt si tình: “ Nơi này, chỗ gần tim nhất.”
An Gia Lộ cắn môi, nhịn cười, cô biết mặt Dư Tội rất dày, không tiện từ chối, song vẫn bới móc, tỏ ra không hài lòng:” Hừm, là hoa lụa, không phải hoa thật.”
“ Hoa thật không dấu được, ép hỏng rồi lại mang tiếng là đi nhặt.”
“ Vậy cái lần ở trường học, có phải là nhặt được không, thành thật khai báo đi.” An Gia Lộ mang điệu bộ thẩm vấn nghi phạm:
Dư Tội giơ tay lên trời kêu oan: “ Trời đất chứng giám, tuyệt đối không phải nhặt được, cách trường học chúng ta không xa có tiệm hoa, hoa bị đè hỏng họ loại ra bán rẻ lắm ...”
Lần này An Gia Lộ không tài nào nhịn được nữa rồi, tay cầm hoa hồng, tay ôm mặt, vai rung rinh không ngừng, xuyên khoa khe ngón tay nhìn Dư Tội, chỉ nhìn mặt y thôi mà cười hồi lâu không ngừng, sao chưa bao giờ phát hiện cái mặt nghiêm túc đó lại có nhiều chất liệu cười như vậy?
Lặng lẽ ăn cơm, lặng lẽ thanh toán, ba người Lai Văn, Thử Tiêu, Lý Nhị Đông mỗi người mang theo một tâm sự khác nhau trốn trong xe, theo dõi cặp đôi ngồi bên cửa sổ. Bọn họ nhìn thấy một người hào hứng nói như kẻ ngốc, còn một người không ngừng như ngớ ngẩn, hai bên trò chuyện vui vẻ, thậm chí nhìn thấy Dư Tội như hóa phép biến ra hai đóa hồng, An Gia Lộ nhận lấy cầm suốt trong tay, cảnh tượng tình lữ ấm áp khiến ai nhìn cũng hâm mộ.
Chứ gì nữa, Lý Nhị Đông hâm mộ không thôi: : Bảo sao thằng đó nhất định tới đội chống trộm cắp, kiếp trước nó xuất thân dâm tặc, chơi đến là thuần thục, nhìn dỗ An mỹ nữ vui chưa kìa, cô ấy ở bên cạnh Giải Băng cũng chưa bao giờ cười tươi như thế.:
“ Hỏng rồi, hỏng rồi, làm sao có thể cướp vợ bạn chứ, làm thế quá thiếu đạo đức.” Thử Tiêu càng nhìn thì gan ruột như có lửa đốt, không biết giải quyết chuyện thế nào, mấy lần suýt không kìm được xông vào chia tách hai người kia:
“ Cậu nói kiểu gì thế, làm như cậu thì đạo đức lắm, kết hôn với Tế muội tử cho tôi xem, cứ lần khân mãi, rõ ràng cậu chả có ý tử tế gì.” Lý Nhị Đông khinh bỉ: “ Với lại Giải Băng là bạn của chúng ta bao giờ? Đừng quên chuyện nó thuê người đánh Dư Nhi.”
Thử Tiêu mặt nhăn như quả mướp đắng không nói được gì.
Đợi, đợi mãi, đợi hai người kia ăn cơm tới hơn một tiếng, sắp tới giờ đi làm rồi mới chịu đứng dậy, Thử Tiêu lại phát hiện ra chuyện thiếu đạo đức nữa của Dư Tội chỉ tay nói với hai người kia:” Nhìn kìa, thằng vương bát đản ăn cơm với chúng ta chưa bao giờ chủ động trả tiền, bây giờ lại tranh thanh toán.”
“ Đó là chuyện bình thường, lần nào đi ăn cơm cậu cũng ăn nhiều nhất, không phải bất đắc dĩ, ai mà muốn trả tiền?” Lý Nhị Đông đưa ra lời nhận xét công tâm: “ Nói mới nhớ, giờ Dư Tội cũng không keo kiệt như trước, cậu ta kiếm đâu ra tiền nhỉ, cha cậu ấy cho à?”
Tiền buôn lậu chứ đâu, Thử Tiêu lẩm bẩm chửi trong lòng, nhất định thằng đó kiếm một mẻ lớn dấu đi, hắn nhiều lần âm thầm điều tra, hỏi bóng hỏi gió, nhưng y miệng kín như bưng.
Lai Văn mỉm cười khởi động xe, hai người kia sóng vai đi rất lâu, cứ như lưu luyến không rời, Dư Tội bắt một chiếc taxi cho cô gái, dùng dằng mãi mới chia tay, xe vừa đi một cái, cô lái tới bấm còi.
Dư Tội ngạc nhiên thò đầu nhìn, lên xe một cái tức thì đối diện với ánh mắt chất vấn của hai người bạn, cười ngượng:” Oa, trùng hợp thế?”
“ Đi ăn vụng một mình, vô liêm sỉ.” Lý Nhị Đông nổ pháo trước:
“ Ăn vụng đã đành, còn vụng trộm với vợ bạn, cậu không biết xấu hổ nữa rồi à, chúng ta đều là bạn học.” Thử Tiêu mặt đỏ gay, chuyện này thấy không thể bỏ qua được:
“ Câm mồm, dù tôi ăn vụng hay là vụng trộm cũng hơn loại nhìn trộm.” Dư Tội không phải vừa, leo lên ghế phụ lái, hai người trừng nhìn nhau không ai chịu thua ai:” Các anh không có quyền bình luận cuộc sống riêng tư lẫn tình cảm của tôi, ai nói linh tinh tôi trở mặt.”
Hai người kia bị trấn áp ngay lập tức, Lai Văn là người ngoài cuộc không phát biểu ý kiến, có chút lo lắng tam giác sắt của họ từ nay tan rã.
Lý Nhị Đông gật gù:” Được, tôi tôn trọng gian tình của cậu.”
“ Tôi cảm thông sự đói khát của cậu.” Thử Tiêu tiếp lời:
“ Nhưng cậu đói khát tới mấy cũng không thể ăn quàng, ra tay với bạn học.” Cái gì đùa thì đùa, chuyện này Lý Nhị Đông cũng phản cảm:
Dư Tội mặt chẳng hề đỏ lên chút nào, y căn bản không bận tâm người khác nói gì: “ Bạn học thì sao? Bạn học là tốt nhất, có cơ sở tình cảm, bao năm qua tôi sống gần như quen với sự trơ lỳ rồi, nhưng hôm nay nhận ra khi ở cùng An An, cảm giác rất khác, cô ấy cười, tôi vui theo, cô ấy nhíu mày, lòng tôi thắt lại, lo được lo mất, vừa ngọt ngào lại non nớt ...”
Hai người kia ngẩn ra nhìn nhau, nghe giọng điệu đó cảm tưởng như đang nói về mối tình đầu, quen nhau mấy năm rồi, anh em thường chửi Dư Tội là máu lạnh, lãnh cảm, thậm chí từng lén lút hoài nghi xu thế tình dục của y, nếu An Gia Lộ đem lại cho y nhiều cảm như vậy, xem ra không tiện nói gì thêm nữa rồi.
Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc mà.
“ Đừng nói cho hai thằng ngốc đấy biết, cứ để chúng lo lắng một phen.” Dư Tội thấy Lai Văn vừa lái xe vừa mím môi cười, nghiêng đầu sang nói rất nhỏ:
Lai Văn gật đầu kín đáo, mắt liếc qua hai tên ngốc bần thần ngồi đó không nhịn được cười, cô nhận ra rồi, không biết vì sao Dư Tội lại tích cực mua vui cho cô gái kia, nhưng hai người họ có vẻ là không có gì cả …
....
Hôm nay dừng ở đây.