Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 286 - Q3 - Chương 091: Như Trở Bàn Tay. (1)

Q3 - Chương 091: Như trở bàn tay. (1) Q3 - Chương 091: Như trở bàn tay. (1)

Thời gian giống trang phục đẹp đẽ trên người cô gái, nó thay đổi nhanh chóng mặt, khi mà những tấm biển với dòng chữ "nhảy lầu", "lỗ vốn", "khô máu" “phá giá”, xuất hiện nhan nhản trêu phố thương nghiệp đường Ổ Thanh khiến các cô gái xếp hàng dài chuẩn bị tranh đoạt những món đồ giảm giá. Khi mà mà mùa đông bắt đầu được trang điểm đủ thứ màu sắc trên bộ trang phục dày. Khi mà đại đội điều tra mặt đường bắt đầu cực kỳ khẩn trương. Điều đó cũng cho thấy, mùa đông đã thực sự tới rồi.

Đối với thương gia đây là mùa hoàng kim trong năm, cùng với việc Tết tới gần, số lượng khách khứa sẽ tăng lên gấp bội, có điều đối với trị an, đây là là một mùa khó sống. Bởi vì theo dõi, cắm chốt, bắt giữ đều phải tiến hành ở ngoài trời dưới cái thời tiết này khổ sở hơn mùa hè nóng rẫy. Huống hồ cùng với Tết tới gần, cũng không thiếu trộm qua đường kéo nhau tới, kiếm một mẻ rồi đi, càng không nhiếu nhân viên công vụ cả một năm chẳng kiếm được mấy đồng, tới đây làm hổi trộm cắp lừa đảo lâm thời kiếm chút tiền về quê ăn Tết. Độ khó trị an cứ tới mùa này lại ép tới cực hạn.

Biến hóa của năm nay rất rõ ràng, đội chống trộm cắp nhờ mấy vụ án mà nổi danh khắp thành phố, tháng 10 còn có tỉ lệ xảy ra vụ án trị an thấp nhất, tỉ lệ phá án cao nhất, lại còn là đơn vị trị an duy nhất được vinh dự biểu dương của tỉnh.

Theo như lời đồn của bên ngoài, ngay cả vụ án mất trộm ở sân bay cũng nhờ họ tham dự mới phá được, khiến cho đồng nghiệp không thể không nhìn với con mắt khác. Đương nhiên không thể thiếu được ảnh hưởng của loạt bài "Săn Trộm", hậu quả trực tiếp nhất là nhiều đồn công an, đội trị an trả lương cao thuê người tốt nghiệp đại học làm việc văn phòng, để ra sức bốc phét về thành tích nghiệp vụ của đơn vị với cấp trên.

Mắt thấy sắp bước vào tháng 12 rồi, Dư Tội càng thêm thanh nhàn, khi nỗi nhục cùng thù hận bị nữ tặc cào mặt tiêu tan, y chẳng có lý do gì mà phải tích cực làm việc không đổi được báo đáp tương ứng nữa. Huống hồ giờ bắt mấy tên trộm vặt với Dư Tội đã quá dễ, dễ tới vô vị, nên y làm biếng.

Một khi Dư Tội dùng thủ đoạn lười một phát thì ngay cả Thử Tiêu và Lý Nhị Đông đều chẳng bằng, hai tên đó ngày ngày còn đi chấp hành nhiệm vụ, còn y, số lần thực sự đi làm nhiệm vụ còn chẳng bằng số lần hẹn hò với An Gia Lộ. À, chưa thể gọi là hẹn hò, đi chơi với nhau thôi, tóm lại sau lần đầu tiên đó thì lúc An Gia Lộ chủ động, khi Dư Tội chủ động, cuộc gặp gỡ này một nhiều lên.

Thử Tiêu rất chú tâm việc này, giờ không cần quá thông minh cũng nhận ra giữa Giải Băng và An Gia Lộ có vấn đề, theo như hắn nghe ngóng, có mấy cô gái thế gia với Giải gia đang điên cuồng theo đuổi Giải soái ca. Mà Giải soái ca thì khỏi nói rồi, mọi người đều biết tính hắn, rất ga lăng lịch sự với nữ giới, hình như còn có lần đồng ý đi chơi với một cô gái theo sắp xếp trong gia đình, hình như bị An Gia Lộ biết, quan hệ hai người sản sinh vết nứt, đây e là tâm sự thực sự của cô.

Ngày hôm đó Dư Tội như mọi khi ký tên xong chui vào phòng, đội dọn cho y một văn phòng riêng, vì liên tiếp hai tháng đồng nghiệp tới đội quan sát học tập không ít, nhiệm vụ giảng giải cùng dẫn người đi tham quan được đổ hết lên đầu Dư Tội. Dư Tội cũng không từ chối, trừ lừa đám đồng nghiệp một phen kiếm bữa ăn miễn phí, tội gì mà không làm? Còn giờ đây y buồn chán ngồi ngây ra trong văn phòng của mình.

Biểu hiện cụ thế là buồn chán chơi đồng xu, thủ pháp đẹp đẽ đang ngày càng chuyển sang vụng về, thi thoảng đánh rơi phải cúi xuống nhặt, khiến Thử Tiêu và Lý Nhị Đông đánh giá là chứng ngu xi khi yêu. Hai người không chỉ một lần khuyên nhủ Dư Tội đang sa sút, An Gia Lộ cho dù có cô đơn trống rỗng, thi thoảng lấy cậu ra mua vui chút thôi, ngàn vạn lần đừng coi là thật, muốn tán tỉnh nữ thần, còn khó hơn cả đám anh em thời đi học lập kế hoạch ẩu đả giáo viên, quá xa xôi.

Dư Tội chỉ cười cho qua, sự thực rất đơn giản, muốn thông qua tiếp xúc với An Gia Lộ để hiểu hơn về nữ giới, và một phần nhận ra An Gia Lộ cô đơn muốn kiếm người bầu bạn, không ngờ hai người chơi với nhau rất hợp, còn chuyện nam nữ? Có chút ái muội, nhưng không ai định đi xa hơn, cả hai đều hiểu ngầm với nhau như thế.

Chị Lâm vẫn chưa về, đi lâu như vậy mà vẫn chưa về, Dư Tội gọi điện lần nào cũng chỉ có thông báo nghe êm tai những vô cảm “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được …”.

Bởi thế Dư Tội đem hết nhớ nhung đặt vào đồng xu, kết quả không tệ, gần đây y đã có chút cảm ngộ, giống sắp đột phá, nếu như trước kia, dùng tốc độ cao làm người ta hoa cả mắt, trông thì khó đấy, kỳ thực rất dễ. Nhưng thủ pháp của Hoàng Tam, khiến nó chậm lại, vô cùng khó, vì tốc độ có thể bù đắp thiếu hụt sự thiếu hụt về cân bằng, kỹ thuật và thủ pháp, bỏ đi tốc độ, cực khéo như vụng mới là tinh túy.

Cạch, đồng xu lại rơi rồi, Dư Tội thấy mu bàn tay mình đã để cực kỳ cân bằng, vậy mà không giữ được đồng xu đứng thẳng, thế thì đừng học làm được như Hoàng Tam, khiến đồng xu tích tắc đứng trên đầu ngón tay. Y từ từ khom người, nhặt đồng xu lên, phân tâm rồi, lại vừa nhớ tới chị Lâm.

“ Đây chính là mùi vị của yêu đương sao?” Dư Tội lẩm bẩm, lời nếu nói ra sẽ bị đám bạn xấu chế nhạo, chỉ dám ở lúc không người nói với bản thân. Đối với nữ nhân, y thực sự luôn là người rất vụng về, nhận thức đối với tình cảm còn chẳng sâu sắc bằng tình dục, chỉ là lần này, hình như y có một dục vọng mạnh mẽ, đó là dục vọng muốn chiếm hữu.

Cảm giác khi ở bên Lâm Vũ Tịnh, lúc đó y rất thoải mái, thậm chí có thể tỏ ra yếu đuối, tỏ ra có chút trẻ con, chẳng cần thể hiện hay phải thấp thỏm đợi từng phản ứng của cô.

Rất thích, rất tự nhiên, giống như gia đình vậy, ngoại trừ điều, y muốn đưa bà chị xinh đẹp đó lên giường.

“ Hình như khái niệm này không đúng.” Dư Tội bị ý nghĩ tà ác của mình làm bật cười, y vẫn chơi đồng xu, nhưng trình độ đi xuống thảm hại, lại lần nữa rơi xuống đất thì ngoài truyền vào tiếng cười. Dư Tội cúi mình nhặt đồng xu lên sầm mặt, tự động che dấu mọi biểu hiện cảm xúc trên mặt.

Khỏi phải nói, lại là hai thằng phiền nhiễu kia tới làm phiền, nhưng mà không ngờ đi vào tới năm người, có cả Dương Khương, Rậm Lông, Lão Thử nữa, Dư Tội chặn họng bọn họ trước:” Đội trưởng căn dặn, tôi phải ngồi đây tọa trấn, chẳng may có đơn vị anh em tới học tập, không có người chiêu đãi không được. Đừng kéo tôi đi thực địa, không hứng.”

“ Lười chảy thây.” Thử Tiêu mắng, lười tới chính hắn cũng không chấp nhận được:

Dương Khương thì nói:” Dư Nhi không cần ra thực địa, có chuyện khó cần cậu giúp giải quyết.”

Thế là gặp phải khúc xương khó gặm rồi, Dư Tội chỉ tay:” Cách cũ, bảo hai người họ giải quyết cho anh.”

Đương nhiên chỉ Lý Nhị Đông và Thử Tiêu, hai thứ sát khí tinh chất ớt và bột ngứa, giờ trong đội ai cũng biết, tuy bị cấm, thi thoảng dùng không sao, dùng xong đổ lên hai thằng đầy tội lỗi trên người, quá tiện.

Lý Nhị Đông mặt đau khổ: “ Không được, đội trưởng Lưu đã tuyên bố rồi, ai dùng là khai trừ khỏi đội.”

“ Vậy dùng cách cũ hơn, nhốt trong phòng tối, cho mặc áo bông dày chút, sau đó đấm bỏ bà nó đi, đấm đủ lâu nó sẽ khai thôi.” Dư Tội đã biết cách tra tấn bức cung thông dụng toàn thế giới đó rồi, khác nhau là dụng trên người ai thôi, dùng trên người kẻ đầy rẫy tiền án tiền sự thì vô tư, chẳng ai ý kiến, sợ là anh dùng với người vô tội, thế thì có chuyện rồi:

“ Chuyện đó mà còn cần cậu dậy à? ... Chỉ là lần trước suýt xảy ra chuyện nên tạm thời biện pháp này cũng bị cấm nốt.”

“ A, vẫn là thằng tiêu thụ tang vật à? .... Tên gì nhỉ?” Dư Tội nghe chuyện này cũng cáu:

“ Giả Hạo Thành ... Hôm kia hai tên trộm xe cũng khai là bán cho hắn, triệu tập rồi, vẫn bộ dạng bất cần đời đó, chị Phượng đang thẩm vấn.” Rậm Lông bực bội trả lời:

Dư Tội vỗ bàn đánh chát, cái thằng Giả Hạo Thành đó mở cái hiệu bán xe đạp điện đầu đường Ổ Thành, nhiều vụ ăn trộm xe đều chỉ vào hắn, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ, mỗi lần triệu tập hắn sống chết không nhận, thêm vào có chút bối cảnh, cả đồn công an rồi phân cục cũng ra mặt đánh tiếng, thế là hắn không coi đội chống trộm cắp ra gì.

“ Con mẹ nó, để tôi đi xem.”

Bình Luận (0)
Comment