Mọi người kéo nhau tới phòng thẩm vấn ở tầng một, đừng nghĩ thằng này đầu trộm đuôi cướp, nhầm, đẹp trai lắm, tóc dài, thi thoảng điệu đà hất một phát, đang trả lời Lâm Tiểu Phượng:” Chị Lâm, thực sự không phải tôi, tôi không biết gì hết, trộm nó nói bán cho tôi là bán cho tôi à? Chứng cứ đâu? Bắt gian cả đôi, bắt trộm tận tay, cứ có kẻ đổ vấy cho tôi, lại triệu tập tôi thế này, ảnh hưởng tới làm ăn lắm.”
“ Giả Hạo Thành, không chỉ một người, mà rất nhiều người rồi, đây gọi là tiêu thụ đồ ăn cắp, hiểu không?” Lâm Tiểu Phượng dí mặt vào mặt hắn, giống muốn há mồm ngoạm một cái:
“ Vậy đồ ăn cắp đâu, không có thì sao gọi là tiêu thụ?”
“ Mày đừng vênh váo, đợi tìm được chứng cứ thì hối không kịp.”
“ Vậy thì chị có chứng cứ thì hẵng nói, không thể bằng vào suy đoán mà hoài nghi tôi ... Chưa nói lần trước người trong đội các chị đánh tôi, chuyện này chưa xong đâu, chú tôi nói, phải mời luật sư kiện các người.” Giả Hạo Thành hùng hồn tuyên bố, dù hắn cũng chẳng có chứng cứ:
Ở bên ngoài cửa sổ, Dư Tội nghiêng người hỏi Dương Khương:” Là ai đánh vậy?”
Thử Tiêu xen mồm:” Đội trưởng dặn, không được nói.”
Mọi người cười khùng khục, tới điểm mấu chốt, cảnh sát và nghi phạm giống nhau, viện kiểm sát xuống thì cãi bay cãi biến, người khác nói không biết, chả làm gì được họ. Dư Tội hừ một tiếng:” Đánh quá nhẹ cho nên mới gây họa đấy.”
“ Không dám nặng tay, chỉ dọa là chính, chứ đánh thật thì thảm rồi, hiệp cảnh chúng tôi chống không nổi, người ta muốn khai trừ chúng tôi chỉ cần một câu nói, thế nên đội trưởng mới bảo chị Phượng xử lý.” Dương Khương lắc đầu, loại hiệp cảnh không có trong biên chế như hắn, người ta muốn đuổi việc chỉ cần một câu nói thôi:
Bên trong tiếp tục thẩm vấn, cái bộ dạng láo toét của thằng đó làm Dư Tội cũng kích động chỉ muốn xông vào đè xuống đất đánh một trận bất chấp hậu quả.
“ Mày định tìm kích thích đấy phải không?” Lâm Tiểu Phượng xem chừng giống Dư Tội, muốn đánh người lắm rồi:
Giả Hạo Thành hai tay khoanh trước ngực thách thức: “ Đúng đấy, tôi đang đợi các người kích động đấy, đánh đi, dù sao tôi cũng chẳng mua bảo hiểm y tế, chẳng may thương thật, các người chuẩn bị chăm sóc suốt đời.”
Bọn này đáng ghét ở đó, tội nhỏ mắc liên tục, tội lớn tuyệt đối không dính vào, xử nặng không được, xử nhẹ thì chúng càng nhờn. Lâm Tiểu Phượng sắp mất kiểm soát hầm hầm đi ra, đóng sầm cửa lại, nhìn thấy anh em trong đội, thở dốc nói: “ Ở trong đó thêm một giây thôi là tôi vác nguyên cái bàn đập vào mặt hắn rồi ... Á, các cậu tới đây làm gì, đừng có mà manh động, đội trưởng cấm đấy.”
“ Vậy thì phải làm sao, thả hắn à?” Rậm Lông đấm tường, không cam tâm:
“ Chứ còn làm sao, làm gì có tang vật.”
Dương Khương đẩy Dư Tội tới:” Dư Nhi, nghĩ cách đi, không trừ thằng này thì bọn trộm xe ngày càng nhiều, chúng tôi đi qua cũng bị hắn cười vào mặt.”
“ Được, để tôi.” Dư Tội sắn tay áo lên:
“ Cậu thì khỏi, mấy thủ đoạn của các cậu cũng cấm, có nhớ lần trước đến viện kiểm sát cũng xuống điều tra không hả? Thử Tiêu, kiểm điểm của cậu còn chưa khô mực, lại quên rồi à?” Lâm Tiểu Phượng ngăn cản:
“ Chị Phượng, chị coi thường tôi qua, đừng xếp tôi ngang hàng với hai tên ngốc này, tôi còn có tuyệt chiêu đánh vào trái tim nữa.”
Nhìn cái mặt Dư Tội giống muốn vặt đầu người ta lắm rồi, Lâm Tiểu Phượng làm sao yên tâm cho nổi:” Tuyệt đối không được dùng bạo lực, cũng không được dùng thủ đoạn bẩn của các cậu.”
“ Thề với chị, tôi không đụng vào hắn dù chỉ bằng một ngón tay ... Hay là cược đi, cho tôi 10 phút.”
Dư Tội có điệu cười rất khốn nạn, cười một cái là người ta không phục, Lâm Tiểu Phượng thống khoái nói:” Được, nếu trong vòng 10 phút mà cậu thẩm vấn được, tôi mời toàn bộ các cậu ăn một bữa, cậu thua thì mời mọi người.”
“ Chơi ... Thử Tiêu, Lão Nhị, Dương Khương, đi nào, chúng ta bàn phương án thẩm vấn.”
Mấy người Thử Tiêu xoa xoa tay đi theo, Dư Tội nói gì cũng đừng có tin, nhưng một khi y mở miệng dụ người ta đánh cược thì ăn chắc tới 99.99% rồi, huống hồ dù y có thua, mọi người cũng được ăn miễn phí.
Thì thầm gật gù rồi cùng cười cực kỳ đê tiện, bộ dạng giống mấy thằng thất nghiệp bàn nhau ăn trộm chó, Lâm Tiểu Phượng thấy Dư Tội chỉ tay phát lệnh, mấy người kia chạy hết, đi tới hỏi:” Sao lại đi đâu cả thế?”
“ Đi chuẩn bị đồ, chị đừng nóng, không phải mấy thứ rẻ rách như bột ngứa đâu, đó là thủ đoạn Thử Tiêu với Nhị Đông, tôi cao hơn một bậc, chưa bao giờ dùng.” Dư Tội vỗ ngực đảm bảo:
“ Thế thì cậu hay dùng thủ đoạn gì?” Lâm Tiểu Phượng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không thấy Dư Tội cao hơn ở chỗ nào:
“ Thì tôi sai họ đi làm hi hi ... Thế nhé, tôi đi kiếm bữa cơm miễn phí đây.”
“ Này này, đừng đi vội, Dư Tội, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu đây.” Lâm Tiểu Phượng kéo lại:” Có phải cậu đang làm quen đối tượng?”
“ Đối tượng?” Cái từ này nó quá cổ rồi, không phù hợp tình hình ngày nay nữa, đối tượng tức là quen nhau rồi hướng tới hôn nhân, còn thời nay là để lên giường, ai tính chuyện xa xôi đó, có điều với chị Lâm hình như có chút nghiêm túc, tuy chưa tính là muốn kết hôn, đùa à y mới ra trường thôi, yêu một lần cưới luôn thì quá bằng Thử Tiêu. Dư Tội không biết nên gật hay lắc nên trả lời nước đôi:” Hình như thế.”
“ Chị cũng nghe nói rồi, tên là An Gia Lộ chứ gì, chị giúp cậu tra xuất thân cô bé đó, cậu biết không?” Lâm Tiểu Phụng nghiêm túc hỏi:
Thì ra nói tới An An, Dư Tội lắc đầu, đơn giản chỉ biết An Gia Lộ thuộc loại có điều kiện, hơn đứt nhà mình.
“ Biết ngay thằng ngốc chẳng biết gì hết, cha cô bé là An Trọng Minh, là giám đốc Trại giam Tần Phổ Sơn, biết đó là đơn vị nào không?”
“ Không biết!” Dư Tội lần đầu nghe thấy, cơ mà nghe tới trại giam đã không thoải mái:
Lâm Tiểu Phượng giọng rất kịch tính: “ Tuy vị trí hơi hẻo lánh, nhưng mà thuộc cấp chính xử, còn mẹ cô bé đó làm ở tòa án tỉnh, là quan tòa cơ đấy.”
Dư Tội không biết nên nói thế nào nữa, hình như chả liên quan gì, mà tựa hồ lại liên quan rất lớn.
“ Ài, cái thằng ngốc, cái loại con cái gia đình như thế mà nhìn trúng cậu mới là lạ, mà dù có nhìn trúng thì trong nhà người ta đồng ý mới là lạ, tỉnh táo lại đi, ngoan ngoãn ở trong đội, chị giới thiệu người cho, hơn nữa tránh nữ nhân làm nghề này ra, không chăm sóc được cho gia đình đâu.” Lâm Tiểu Phục vỗ vỗ vai, cho một cái cảnh cáo đừng có mơ mộng, rồi bỏ lại Dư Tội mà đi:
“ Mẹ cái thằng Thử Tiêu lắm mồm.” Dư Tội chửi, chắc chắn là thằng chó đó đi nói lung tung, chuyện này còn cần phải nói sao, gia đình gian thương như mình mà không đạt tới trình độ phất lên trong một đêm thì làm sao gia thế như An Gia Lộ nhìn trúng được. Huống hồ y thậm chí còn chẳng nghĩ tới chuyện đó, giờ hay rồi, nếu ngoan ngoãn nghe theo chẳng hóa là mình sợ à:
Quan tòa với giám đốc trại giam là cái đếch, lão tử còn từng là lão đại trong tay mấy chục thằng đàn em, súng cũng chở rồi, ma túy trăm cân cũng chở rồi, sợ cái đếch mà không dám theo đuổi.
Chỉ là không phải như thế.
Mẹ cha cái thằng béo, Dư Tội chẳng cần nghĩ cũng biết vì sao chuyện này lại bay tới tai chị Phượng, ngoài cái thằng mồm rộng đó ra thì còn ai vào đây được, làm sao trả thù đây, lần sau gặp Tế muội tử, tán tỉnh trước mặt hắn cho điên luôn, quyết định như thế.
....
Thực ra những câu chuyện quanh vụ án còn nhiều hơn cả vụ án, đó là điều mình thích ở truyện của Lão Thường, có thể thấy bóng dáng cuộc sống khắp nơi.