Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 288 - Q3 - Chương 093: Như Trở Bàn Tay. (3)

Q3 - Chương 093: Như trở bàn tay. (3) Q3 - Chương 093: Như trở bàn tay. (3)

Còn đang chửi bới thì đám anh em kia đã về, Dư Tội đành tạm bỏ tâm sự qua một bên, nhận lấy đồ mọi người chuẩn bị, hai cái chai thủy tinh, đánh mắt ra hiệu, bọn họ mở cửa phòng, một trái một phải xách nách Giả Hạo Thành lên, đi vào phòng tối. Tên này giở trò vô lại, không đi, còn la hét dọa nạt: “ Các người thử xem, đánh không chết lão tử, lão tử chỉnh chết các ngươi .... Cảnh sát cái chó gì, đừng tưởng lão tử không nhìn ra các người chỉ là một lũ hiệp cảnh.”

“ Bỏ đi, khỏi mang đi nữa, hỏi vài câu ở đây là được ... Còng lại.” Dư Tội xuất hiện, mặt đầy lo lắng:

Nghi phạm chưa bao giờ nhìn thấy người này, có chút hoang mang, cạch cạch hai tiếng bị còng lại, hắn liền giở trò to mồm: “ Sao lại còng tôi?”

“ Đề phòng mày có khuynh hướng tấn công cảnh sát.” Dư Tội đánh giá cách ăn mặc của tên này, ngồi gần nhìn rõ hơn một chút, bên trong bộ áo vest xám cao cấp là áo len, cổ sáo sơ mi trắng tinh, còn thắt cà vạt, nhìn thấy hơn đứt mấy đội viên ăn mặc qua loa xuề xòa của họ:

Tốt, càng nhìn càng thấy biện pháp của mình khả thi, Dư Tội cười rất âm hiểm.

Nghi phạm bị tên cảnh sát lạ mặt có đôi mắt rất tà nhìn săm soi nãy giờ đã rợn rợn, giờ thêm nụ cười kia càng bất an, vùng vẫy:” Thả tôi ra, anh muốn làm gì, tôi không sợ đâu.”

“ Thời buổi này thì làm gì có ai sợ ai, nói vô nghĩa thế làm gì? Mày nói xem, chuyện của mày phải làm thế nào đây hả?”

“ Làm thế nào là thế nào, tôi có chuyện gì?” Nghi phạm ngoan cố tới cùng:

“ Chuyện gì mày rõ, bọn tao cũng rõ, đương nhiên là mày sẽ chối ...” Dư Tội nói giống như trò chuyện bình thường, chẳng giống thẩm vấn, quả nhiên thằng khốn hừ một tiếng coi khinh ngay, quay đầu sang bên không thèm đáp: “ Sao vậy, nhìn tao cũng không dám à?”

“ Nhìn đấy, xem anh dám làm gì tôi?” Nghi phạm quay đầu lại ngay:

“ À, có gan đấy, thôi, dù sao thì mày cũng không khai, nhưng mà không để cho mày nhớ thì mày lại coi thường cảnh sát, cho nên chúng ta chơi một trò chơi.”

Dư Tội đứng lên, kém rèm cửa sổ xuống, Lâm Tiểu Phượng đứng ở cửa sổ trừng mắt uy hiếp không cho làm bừa. Dư Tội cho tay vào túi, lấy ra một cái chai thủy tinh, nghi phạm né ngay, bên trong nhung nhúc gián, con sống con chết, con ra sức bò lên trên, đây là kiệt tác của Dương Khương, tìm được ở trong thùng rác phía sau đội.

“ Gián sống bao lâu nhỉ?”

“ Ba tới sáu tháng thôi.” Thử Tiêu trả lời:

“ Nếu nuốt nguyên con vào bụng thì sao?”

“ Thì được chưa tới tám tiếng.” Lý Nhị Đông nghiêm túc đáp:

“ Rồi sau đó?”

“ Thì thiếu dưỡng khí mà chết, nhưng mà vỏ ngoài muốn bị tiêu hóa hết khó lắm, sẽ theo phân ra ngoài.” Rậm Lông cố nhịn cười, tất nhiên đoạn đối thoại này bọn họ thương lượng trước rồi:

“ Xem ra các anh đều thông thạo.” Nghi phạm nghe cuộc giao lưu học thuật nghiêm túc như thế chẳng hiểu gì, Dư Tội khom người cười: “ Giả Hạo Thành, bọn tao không chỉnh mày là không thể, nhưng phải làm sao cho người khác không nhìn ra, giờ tao sẽ nhét nguyên chai gián này vào mồm mày, sau đó lấy băng dính dán miệng, để chúng tự tìm đường đi vào trong cổ họng, xuống bụng, vui vẻ tám tiếng trong đó ...”

“ Hả? Các người dám à, tôi sẽ đi tố cáo, tôi sẽ đi tố cáo.” Nghe thôi mà hồn phi phách tán rồi, Giả Hào Thành ra sức vùng vẫy, hiểu rồi, hiểu rồi, bọn kia từng chơi trò đấy, bảo sao chúng biết rõ như vậy:

“ Ngu, bọn tao có quyền giam mày 48 tiếng, hiểu không hả thằng ngu, nhất định mày sẽ thải ra ngoài, không còn chứng cứ nữa.” Thử Tiêu xoa xoa tay, phát hiện trò mới, muốn thử lắm:

“ Hắn không ỉa được thì sao?”

“ Đơn giản, cho ít thuốc sổ trợ giúp, không ra cũng phải ra, rửa ruột hộ luôn.” Cả đám cười hô hố vô cùng khả ố:

“ Các anh chơi rồi mà không rủ tôi, lần này tôi phải thử.” Dư Tội siết cổ, bóp mũi nghi phạm, chọn một con gián vẫy còn quẫy đạp rất khỏe, từ từ thả vào miệng, mắt híp lại cười, giống như đang tận hưởng quá trình này:

“ Không đừng, đừng ...” Nghi phạm có muốn ngậm miệng lại cũng không được, nhìn con gián đung đưa trước mặt càng lúc càng gần, thần kinh nhanh chóng sụp đổ:” Đừng, dừng cho vào, tôi khai, tôi khai ...”

“ Ê ê đừng làm thế chứ, mày xem, ở đây mỗi tao chưa được chơi trò này, mày chẳng phối hợp gì cả ... Hay là mày ăn vài con đi, tao bảo họ xóa bớt tội cho mày là được.” Dư Tội ra sức dụ khị:

Con gián chạm vào môi rồi, cái râu dài của nó quẹt qua quẹt lại, nghi phạm sởn hết da gà, không chịu nổi nữa: “ Tôi, tôi thu vài cái xe đạp điện.”

“ Vài là mấy?”

“ Hai, hai cái, à không , ba ...”

“ Thế là ít hơn số gián rồi, tao nhét ba con thôi là mày vô tội đấy, được không?”

“ Đừng mà tôi nói hết, 5 xe … 5 xe, tôi tháo thành linh kiện, lắp lại bán rồi.”

Vụ án liền xoay chuyển 180 độ, khi Dư Tội cho con gián công thần về chai thì đã tìm ra được tung tích năm cái xe bị ăn trộm, Dương Khương chạy đi rồi, Lâm Tiểu Phượng thì vào phòng, không hiểu gì.

Lúc này nghi phạm không có thương tích gì mà lại như trải qua cơn bạo bệnh, Lâm Tiểu Phượng u oán nhìn Dư Tội, à không, nhìn cái chai toàn gián cầm trong tay y, không cần hỏi, cũng không muốn đoán y giở trò kinh khủng gì.

Dư Tội làm động tác mời của quý tộc phương Tây, Lâm Tiểu Phượng cộc đầu y một cái, ngồi xuống ghế:” Giả Thành Hạo, nói đi, ngày 19 tháng trước, vào khoảng 4 giờ chiều anh ở đâu?”

Đó là đối chiếu khẩu cung, nếu khớp với bọn ăn trộm xe đạp, lại tìm được tang vật, vậy coi như khép tội được rồi, nhưng nghi phạm khôi phục phần nào, do dự có nên khai không, khai bao nhiêu? Mắt thì vẫn cảnh giác nhìn cái chai trong tay tên cảnh sát kia.

Không ngờ Dư Tội làm một việc mà hắn không ngờ nổi, đổ con gián đen xì xì trong lòng bàn tay ra: “ Thế này không gọi là tra tấn bức cung nhé, protein hàm lượng cao đấy.”

Nói xong ném luôn mấy con gian vào mồm, nhai rào rạo.

“ Ọe!” Nghi phạm gập người xuống nôn khan, mắt nhắm nghiền: “ Chị, chị ơi .. Chị đuổi người đó ra đi, tôi khai, tôi khai hết, ngày hôm đó tôi ở ngõ Ổ, Nhị Đản đem xe ăn cắp được bán cho tôi ... Tôi trả 300 đồng .. Ọe ... ”

Nôn rồi, lần này nôn thật rồi, ngay cả Lâm Tiểu Phượng cũng không chịu nổi quay đầu sang bên, đuổi Dư Tội ra ngoài. Dư Tội còn làu bàu vài câu mới chịu đi, ra ngoài một cái, cả đám ôm nhau cười lăn cười bò.

Không lâu sau Lâm Tiểu Phượng thẩm vấn xong đi ra, chưa hỏi thì Dư Tội cười gian cho tay vào bình lấy ra một miếng chocolate ngoại hình cực giống gián đưa cho cô: “ Chị Phượng, hơn 5 phút một chút, trưa nay chị mời khách đấy nhé.”

Thì ra là thế, Lâm Tiểu Phượng cũng phải bật cười, đẩy miếng chocolate lại phía Dư Tôi: “ Cậu làm tôi buồn nôn mất hết khẩu vị rồi.”

Hiệu quả rất rõ ràng, nghi phạm đã khai ra 8 cái xe, Lâm Tiểu Phượng chưa bỏ qua, tiếp tục đảo bới sâu hơn, Dư Tội ôm bình gián vào đứng dựa tường ăn thì lại thêm vài cái nữa, đến khi mà điện thoại của đồn công an gọi tới thì tang vật tìm về 3 cái, nghi phạm lại khai thêm một cái nữa.

“ Nhìn tên này ăn mặc sạch sẽ như thế, nước hoa thơm phưng phức, tất nhiên là không chịu nổi thứ bẩn thỉu như gián, nói gì bắt hắn nuốt vào ... Cái này không phải sợ hãi, mà ghê tởm ...” Thử Tiêu tổng kết lại, nói như thể là hắn nghĩ ra diệu kế vậy:

“ Con người ai cũng có nhược điểm, chỉ cần tìm ra chúng ta không phải vỗ bàn đau tay rồi.” Dư Tội cùng đám anh em ngồi trong sân đợi Lâm Tiểu Phượng cùng đi ăn cơm, tranh thủ tán gẫu:

Dương Khương tò mò:” Dư Nhi, nhược điểm của cậu là gì?”

“ Người kiên cường như tôi, lấy đâu ra nhược điểm?” Thứ này có ngu mới nói, Dư Tội ba hoa:

“ Cậu ta đê tiện tới không còn nhược điểm nữa rồi.” Lý Nhị Đông lắc đầu than thở:

Mọi người đang cười nói thì chợt ở ngoài cửa có giọng nữ gọi: “ Tiểu tặc!”

Úi da, Dư Tôi chưa nhìn chỉ nghe tiếng đã nhảy dựng lên, vì chỉ có một người gọi y như vậy thôi!

Bình Luận (0)
Comment