Dư Tội quay ngoắt người lại quả nhiên là Lâm Vũ Tịnh trong bộ cảnh phục cảnh ti cấp một oai phong đứng đó mỉm cười, ánh nắng vàng có phần nhợt nhạt xuyên qua tầng mây dày chiếu xuống ngõ sâu tĩnh lặng, cũng chiếu lên, cũng chiếu lên người cô, làm thân thể cô như phủ thêm lớp ánh vàng, thần bí mỹ lệ.
Chị Lâm về rồi.
Trong lòng Dư Tội chỉ có đúng một suy nghĩ như thế, miệng cười toét ra, đôi mắt rực rỡ hơn cả ánh mặt trời ấy, mừng rỡ bỏ anh em chạy luôn, chân còn vấp vào nhau.
Lâm Vũ Tịnh che miệng cười khúc khích, niềm vui bừng lên trong tích tắc từ đôi mắt chằng trai nhỏ đó khiến lòng cô nhộn nhạo, khuôn mặt luôn nghiêm nghị có chút thêm ôn nhu hiếm có, giây phút đó cô đột nhiên nảy ra suy nghĩ lạ, cô thích Dư Tội có lẽ vì sự yêu thích từ đáy mắt chàng trai xấu xa này.
Một cảnh đoàn tụ cảm động, có người lại phá, Rậm Lông thấy Dư Tội trọng sắc khinh bạn trắng trợn như thế, cố tình gọi: “ Này, này sắp tới giờ cơm rồi ...”
“ Không ăn nữa.” Dư Tội không thèm quay đầu chạy thẳng tới mặt Lâm Vũ Tịnh vừa ra ngoài phá án hơn tháng mới về:
Lâm Vũ Tịnh khôi phục dáng vẻ thường ngày, lườm một cái cảnh cáo, không cho y có hành động quá khích, tới chào hỏi mọi người sau đó cùng nhau lên xe.
Thử Tiêu tròn nhìn tới khi xe đi xa, bần thần hồi lâu mới nói ra được: “ Nhược điểm của Dư Tội là ở đó, sống cô đơn hai mấy năm nên giờ chỉ cần có cô gái nào cười với cậu ta, cậu ta lập tức bán luôn bản thân.”
Nói vớ vẩn, tất nhiên là thế rồi, cô gái đó đến đám đồng đội nhìn cũng đỏ mắt mà, nếu mà cười với họ một phát, có ai không chạy theo, Lý Nhị Đông u oán: “ Thử Tiêu, cậu sai rồi, đó không phải nhược điểm, đó là ưu điểm, cậu ta giờ chân đạp hai thuyền, chúng ta thành thật, ưu tú như thế lại độc thân cả đống, có ai ở đây mong bán mình mà không được.”
Đúng thế, mọi người cực kỳ tán đồng lời Nhị Đông huynh đệ.
………. …………..
Chén rượu đầu tiên bị Lâm Vũ Tịnh uống cạn không chảy ra ngoài giọt nào, hào sảng đập ly xuống bàn:” Rót đầy!”
Dư Tội giật mình, cẩn thận nhìn cô một cái rồi rót đầy, rượu Phần 38 độ, một cốc lớn phải 150 ml, uống thế này người thường sao chịu nổi.
Lâm Vũ Tịnh uống nửa ly mới thở ra một hơi, mở to mắt nhìn Dư Tội lấy làm lạ: “ Sao cậu không khuyên tôi uống ít một chút, mong tôi uống thật nhiều đấy à?”
“ Uống rượu không phải để say sao, tôi khuyên chị làm gì?” Có điều Dư Tội gắp thức ăn cho Lâm Vũ Tịnh, khuyên cô ăn nhiều hơn, một tháng không gặp làm hai người có thêm chút xa lạ, nhưng cũng tăng thêm chút mới mẻ, Dư Tội cũng phát hiện Lâm Vũ Tịnh tựa có tâm sự, nhìn y suốt:
Lại rót đầy chén nữa, Lâm Vũ Tịnh cười:” Hình như tôi đoán đúng rồi.”
“ Mỹ nữ uống say, được mấy cơ hội như thế chứ.” Dư Tội cười rất xấu xa:
Lâm Vũ Tịnh không để ý lại uống nửa ly nữa, khiêu khích:” Cậu phải thất vọng thôi, tôi trơ lỳ với rượu rồi, dăm ba chai chẳng là gì.”
Nói xong uống hết luôn.
Bữa cơm chưa ăn được mấy mà chai rượu đã thấy đáy, Dư Tội trố mắt:” Nếu vậy nói thế này, hôm nay tôi bị chuốc say, người có cơ hội là chị à?”
Lâm Vũ Tịnh cười khúc khích, mắng Dư Tội có tính không ai ưa nổi, chai thứ hai, uống chậm lại, tửu lượng của Lâm Vũ Tịnh đúng là ghê gớm, nói chuyện vẫn như thường, dù đội viên đội chống trộm cắp cũng kém xa. Hai người vừa uống rượu, thưởng thức thịt ngan, lúc cần nói thì nói, không nói thì chỉ im lặng uộng rượu, không cần bên nào cố ý gợi chuyện, không khí không quá sôi động, nhưng tự nhiên.
“ Dư Tội này, lúc nãy các cậu đang nói chuyện gì mà cười gian thế, một đám cảnh sát ngồi giữa sân nói cười oang oang, tôi qua nhiều đơn vị rồi, chỉ có chỗ cậu là kỷ luật lỏng lẻo nhất.”
“ Đó gọi thoải mái, giống cục chống ma túy của chị thì vô vị lắm, lúc nào nhìn cũng đầy áp ức, bạn học của tôi, Đậu Hiểu Ba ấy, chị gặp ở Quảng Châu rồi, vào đội nửa năm chưa được nghỉ ngày nào, gọi điện kể khổ với tôi suốt.” Dư Tội không tán thành với đánh giá của Lâm Vũ Tịnh:
“ À, là cái cậu nuôi chó nghiệp vụ, ở đó không thể tùy tiện ra ngoài, cần sớm chiều bên nhau bồi dưỡng tình cảm giữa người và chó, người nuôi chó ngay cả thứ thức ăn có tính kích thích cũng không được ăn.” Lâm Vũ Tịnh cười theo kiểu cậu còn chưa biết đâu:
“ Oa, tàn nhẫn thế, có cần tới mức đó không?” Dư Tội giật mình, nói thế thì đội chống trộm cắp là thiên đường rồi, ít nhất ăn uống linh tinh không ai quản:
Lâm Vũ Tịnh nghe nói tới tàn nhẫn không hiểu sao thở nhẹ, lời ra tới miệng lại thôi.
Í, Dư Tội phát hiện ra biến hóa nhỏ này, không mà là biến hóa lớn, vừa về một cái là vội vội vàng vàng tới thăm y, sau đó uống rượu ừng ực, không giống Lâm Vũ Tịnh luôn chừng mực tiết chế, chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì rồi.
Có, chắc chắn là có, Dư Tội suy nghĩ, nghĩ tới suy đoán xấu nhất, lại không dám hỏi, lòng trùng xuống, cục chống ma túy ra ngoài làm việc, không mặc đồng phục.
“ Sao thế?” Lâm Vũ Tịnh thấy Dư Tội si ngốc nhìn mình, đẩy một cái:
“ Không sao, cả tháng không gặp, xem chị có xinh đẹp hơn không thôi.” Dư Tội đáp bừa:
“ Vậy có đẹp hơn không?”
“ Có, đặc biệt là mặc đồng phục càng thêm xinh đẹp.” Dư Tội cố ý nhìn Lâm Vũ Tịnh trong bộ cảnh phụ đoan trang tú lệ, lại thêm mùi vị khó nói, đó là sự uy hiếp làm người ta không dám tới gần, lại cực kỳ dụ dỗ người ta, nếu không làm sao lại gọi là đồng phục dụ hoặc:
Đúng thế, ai mà không muốn tìm hiểu chân tướng bộ cảnh phục kia che đi, dù đó là sự mạo hiểm.
“ Ở đội chống trộm cắp chưa bao lâu mà cậu ngày càng giống trộm rồi đấy, đồ tiểu tặc.” Lâm Vũ Tịnh nhướng mày lên, ánh mắt Dư Tội rất trần trụi, ý tứ thể hiện quá rõ ràng:
Dư Tội quen bị cô dọa rồi, cười hì hì: “Vẻ mặt này thì không xinh đẹp nữa rồi, làm ra vẻ thẹn thùng chút, đỏ mặt chút, như thế mới có vị nữ nhân.”
“ Cậu đi chết đi.” Lâm Vũ Tịnh mắng, muốn nghiêm mặt với y không dễ, có điều e cũng là nguyên nhân cô thích ở cạnh Dư Tội, ít nhất thằng nhóc này không bị cô thi thoảng biểu hiện sự thô bạo hung dữ dọa cho chạy mất:
Đúng rồi, có bao nhiêu nam nhân bên cạnh bị cô dọa mất, nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ duy nhất không bị dọa chạy chỉ có người trước mắt, vì thế ở cạnh Dư Tội, Lâm Vũ Tịnh thoải mái thể hiện bản tính của cô gái chẳng nữ tính gì.
Lại lần nữa đặt đũa xuống, cầm ly lên uống cạn, Dư Tội không ngồi yên mà nhìn được nữa rồi, gọi phục vụ tới muốn 2 ly sữa đậu nành nóng, Lâm Vũ Tịnh cười: “ Mới hơn một chai mà cậu đã sợ rồi à? Không phải nói là không khuyên tôi sao?”
“ Tôi không lo cho dạ dày của chị.” Dư Tội nghiêm túc kéo túi áo:” Nhưng tôi lo cho ví tiền của mình.”
“ Đồ keo kiệt.”
Lâm Vũ Tịnh định gọi phục vụ lấy chai rượu nữa, Dư Tội cản lại:” Chị Lâm, rượu không xua tan được tâm sự đâu.”
Cứ nghĩ rằng mình che dấu tốt lắm rồi, có điều vẫn để Dư Tội nhìn ra, Lâm Vũ Tịnh cười: “ Trẻ con nói bừa.”
“ Làm cái nghề của chúng ta, ai mà không có đủ loại tâm sự? Tôi cũng thế, thời gian trước vụ án mất cắp ở sân bay, ài, chị không biết chúng tôi vất vả thế nào, chạy suốt ngày đêm, 72 tiếng không ngủ nổi 7 tiếng. Đợi vụ án được phá, đầu tôi như có đàn ong bay vù vù bên trong vậy, nghỉ liền mấy ngày không hết ... “ Dư Tội kể khổ trước: “ Nếu vụ án thuận lợi còn dễ nói, chị không biết, nghĩ tới là tôi muốn đập bàn.”
“ Tôi có nghe nói, cậu cũng tham gia vụ án đó à?” Lâm Vũ Tịnh ngạc nhiên, hai đằng đâu có liên quan gì chứ: