Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 290 - Q3 - Chương 095: Cười Ra Nước Mắt. (2)

Q3 - Chương 095: Cười ra nước mắt. (2) Q3 - Chương 095: Cười ra nước mắt. (2)

“ Gì mà tham dự, chính mấy đưa bọn tôi tìm ra mục tiêu.” Dư Tội kể lại đại khái những rối rắm trong vụ án, kể tới điểm đột phá, tới phương pháp tìm kiếm, làm Lâm Vũ Tịnh mấy lần vỗ trán, trách mình trí tuệ có vấn đề, đơn giản vậy mà không nghĩ ra, cuối cùng xử lý qua loa đến cô cùng trầm mặc. Dư Tội thở dài : “ Kỳ thực có vài việc tôi cũng hiểu, nên hồ đồ thì hồ đồ cho qua, nhưng nghĩ tới mấy chục năm trong nghề nữa mà cứ phải sống qua loa như vậy, thực sự không dám nghĩ tiếp ...”

“ Cậu nghĩ thật xa, tôi còn chưa nghĩ nhiều như vậy.” Lâm Vũ Tịnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu rồi rơi vào ưu tư:

Vốn định an ủi Lâm Vũ Tịnh, nhưng Dư Tội nói xong chính bản thân cũng trở nên nặng nề, thầm hô phương hướng sai mất rồi, làm cô có vẻ càng thêm buồn bã, cũng chứng tở xảy ra chuyện không hề đơn giản, nếu không Lâm cảnh ti từng trải sa trưởng không sa sút như vậy, cẩn thận hỏi:” Chị Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“ Kỳ thực tôi vừa ở bệnh viện về ...”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng làm trong lòng Dư Tội giật đánh thót một cái.

“ Hai đồng chí trong tổ đột kích, là chiến hữu của tôi khi ở đội đặc cảnh, chúng tôi cùng vào cục chống ma túy, một tháng qua chúng tôi truy theo vụ bán ma túy, tới tận giao giới Hà Bắc, bắt được vài tên bán ma túy ... Nhưng khi bắt tên đầu mục, hắn biết là chết chắc, thế nên giật lựu đạn, giật lựu đạn ...” Lâm Vũ Tịnh cứ lẩm bẩm một từ mãi, gạt đi giọt nước mắt bên khóe, hơn nghẹn ngào: “ Hai anh ấy đều trọng thương, cả đời này sẽ sống trong tàn tật.”

Dư Tội không nói gì cả, loại chuyện này chút bất ngờ cũng không có, đám tội phạm đó đem đầu đi buôn ma túy, mang tư tưởng, hoặc thành công hoặc thành ma, cảnh sát chống ma túy, luôn phải đối diện với cuộc chiến sinh tử như vậy.

Một bước thôi là sống, một bước là chết, Dư Tội trải qua rồi, vẫn khiến y cảm giác rùng mình, như Hàn Phú Hổ, cái tên nghi phạm chĩa súng vào đầu tự sát, ai mà muốn đấu với cái loại như thế.

Hai người đều trầm mặc, cho tới khi phục vụ viên mang sữa đậu nành nóng lên, Dư Tội mới nâng cốc: “ Chị Lâm, kỳ thực chúng ta nên chúc mừng họ.”

“ Chúc mừng gì?”

“ Chúc mừng họ đã được rời khỏi cái đơn vị chết tiệt đó, có thể an dưỡng rồi, có thể sống cuộc đời bình an mà bọn họ mong mỏi rồi.”

Lời chúc phúc thật lòng ấy làm lòng Lâm Vũ Tịnh mềm nhũn, nâng cốc chạm một cái: “ Cậu nói đúng, chúng ta nên vui cho họ.”

Uống một ngụm hơi lớn, chắc là thói quen uống rượu, Lâm Vũ Tịnh bị nóng lè lưỡi ra, động tác đáng yêu bất chợt làm Dư Tội bật cười, Lâm Vũ Tịnh lườm một cái cũng cười theo: “ Kỳ thực trong mắt cục trưởng Liêu chúng tôi, cậu và Mã Bằng đều là đội viên hạt giống, chỉ là cậu sống chết không chịu vào cục chống ma túy. Đám Lý Phương Viễn, Cao Viễn hay nhắc tới cậu, nói cậu tinh như quỷ ấy, mọi người đều nhớ cậu.”

“ Thôi, thôi, đừng nhớ, tôi chẳng nhớ họ.” Dư Tội nói xong rồi rít bổ xung: “ Không bao gồm chị.”

“ Ý cậu là chỉ nhớ mình tôi thôi?” Lâm Vũ Tịnh chợt hỏi, chăm chú nhìn Dư Tội, như vô cùng mong đợi câu trả lời:

Cho dù có mặt dày mày dạn cái gì cũng dám nói, nhưng Dư Tội không dễ dàng nói ra mấy lời nhớ nhung, yêu thương, nhìn hai mắt có chút thâm quầng Lâm Vũ Tịnh, khẳng định lại giống thời ở Quảng Châu, vất vả thời gian dài mới có chút nhàn rỗi, vì thế không ngại ngọt ngào:” Đương nhiên nhớ rồi, chỉ nhớ mình chị thôi.”

“ Tôi “ Lâm Vũ Tịnh mặt nóng bừng, hoàn toàn không phải do rượu, chợt hối hận vì nói tới chủ đề ái muội này, hơi ấp úng: “ Tôi ... Kỳ thực tôi không biết mình nhớ cái gì nữa ... Chỉ thấy lòng buồn bực.”

“ Vậy đi chơi, ném bộ cảnh phục này sang bên, tắt di động, kiếm chỗ nào đó thật vui, chơi hết mình một ngày sau đó hẵng về đi làm, thay đổi tâm tình.” Dư Tội bắt đầu dụ dỗ đồng chí tốt học cái xấu, thấy Lâm Vũ Tịnh chau mày, không cho cô có cơ hội suy nghĩ:” Dễ lắm, đau đầu, đau bụng, người thân tới, tùy tiện cái lý do, ai lại không cho chị nghỉ?”

“ Bình thường cậu cũng xin nghỉ như thế đấy à?” Lâm Vũ Tịnh trừng mắt:

“ Tôi không xin phép.” Dư Tội không biết thẹn tuyên bố: “ Tôi nghỉ luôn, dù sao bỏ liền 15 ngày mới khai trừ mà, làm cho ông chủ nhà nước đúng là sướng hơn ông chủ tư, ha ha ha.”

Lâm Vũ Tịnh lại bị sự vô sỉ của Dư Tội đánh bại rồi, mỗi lần ở bên y, buồn bực qua đi rất nhanh, và thế là đồng chí tốt bị dạy hư như thế đấy, Lâm Vũ Tịnh quyết định bỏ việc không xin phép luôn ...

Khu du lịch ở Đại Nguyên không nhiều, có điều khi Dư Tội hỏi Lâm Vũ Tịnh thích đi đâu mới phát hiện ra cô gái sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này lại mới chỉ tới vườn bách thú và Rừng Bia, còn chẳng bằng người vùng ngoài như y. Bị trêu chọc một phen, ngay Lâm Vũ Tịnh cũng xấu hổ không mở miệng được nữa, thế là không cố ý chọn nơi nào cả, tới chùa Song Tháp gần đường Ổ Thành nhất.

Trêu chọc, bị mắng, tiếng cười, tiếng nói, cởi cảnh phục, thay thường phục, tắt di động, thoải mái lái xe, nghe Dư Tội kể chuyện vui ở đội chống trộm, mắt nhìn dòng xe qua lại không ngớt, chẳng có gì mới mẻ lại làm Lâm Vũ Tịnh sinh ra cảm xúc khác hẳn.

Trước chùa đông đúc như họp chợ, hai người tay nắm tay đi qua từng quán nhỏ bán phật châu, tượng phật, ngọc bội hình phật. Lâm Vũ Tịnh hết sức hào hứng, cuộc sống cảnh sát đơn điệu, công việc khô khan, làm gì thú vị bằng tiếng rao trầm bổng, món đồ nhỏ muôn hình vạn trạng bày la liệt được?

Khi cô đang say sưa chọn đồ ở cái quan vỉa hè, ngẩng đầu lên một cái không thấy Dư Tội đâu nữa, thậm chí có chút cuống lên đứng dậy nhìn quanh. Dáng cô rất cao, nhưng cũng chẳng thể tìm thấy Dư Tội, vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái, quay đầu lại miệng liền bị thứ gì đó chạm vào, thiếu chút nữa theo bản năng tấn công.

Là xâu kẹo hồ lô, Lâm Vũ Tịnh nguýt một cái nhận lấy:” Đi đâu thế?”

“ Kia.” Dư Tội chỉ một cái quầy bán kẹo hồ lô kiều cũ, xâu kẹo đỏ tươi thích mắt cằm như rừng, rất nhiều đứa bé nhảy lên đòi cha mẹ mua cho:” Trước kia cậu tới đây rồi à?”

“ Ừ, mấy anh em hẹn nhau chạy từ đường Tân Hà tới đây, sau đó chạy về, thế là một ngày qua đi.”

Dỗi hơi tới mức độ đó làm Lâm Vũ Tịnh lại mắng một câu "trẻ con", tay cầm xâu kẹo hồ lô nhìn Dư Tội há to mồm ngoạm nguyên một miếng nhai nhồm nhoàm, cô cũng cắn một miếng nhỏ, rất mềm, rất dính, rất ngọt, ngọt tới tận tim.

Chùa không lớn không nhỏ, đối với khách viếng thăm không đủ kiến thức, tối đa chỉ có thể tán thưởng chóp tháp cao vút, bậc thềm đá to như cối xay là hết. Dòng người đều hội tụ vào đại hùng bảo điện ở nội viện, hai người chẳng có mục đích gì cũng đi theo đám đông, nơi đó không tệ, tượng Phật kim quang lấp lánh trang nghiêm, lư hương lượn lờ khói, tiếng tụng kinh khẽ mà nhanh vang vang bên tai. Lâm Vũ Tịnh bị cảm nhiễm, muốn học hương khách thắp nén hương, dập đầu trước tượng Phật.

Có ông sư áo cà sa vàng đứng chắp tay, mặt vô bi vô hỉ phát hương cho khách, rất có bộ dạng của cao tăng đắc đạo. Dư Tội định ngăn nhưng không kịp nữa rồi, Lâm Vũ Tịnh mặt thành kính nhận lấy mấy nén hương to bằng ngón tay, sau đó cắm vào lò, nghe bốn bề vang lên tiếng tụng kinh râm ran, cho dù không phải là người tin Phật cũng bất giác sinh lòng thành kính, cô vái ba cái, chắp tay khép mắt, không biết cầu khấn gì.

"Ài, bà chị ngốc này bị xẻo rồi." Dư Tội than thở trong lòng, có điều Lâm Vũ Tịnh trang trọng bái Phật như thế, y cũng không muốn phá hỏng tâm tình của cô, dù đã thay bộ cảnh phục, chỉ quần jean áo len đơn giản cùng với tóc cột đuôi ngựa ngắn, thành kính khấn bái cũng làm Dư Tội nhìn tới ngây người.

Thật tốt, chị ấy về rồi, Dư Tội cười như thằng ngốc.

Bình Luận (0)
Comment