Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 291 - Q3 - Chương 096: Hồng Nhan Sắp Già.

Q3 - Chương 096: Hồng nhan sắp già. Q3 - Chương 096: Hồng nhan sắp già.

Bất kể hương khách tới đây có thành tâm thế nào thì kết cục định sẵn là tâm tình sẽ bị phá hoại, Lâm Vũ Tịnh đang chìm đắm trong sự thiêng liêng tĩnh tại của ngôi chùa, sư áo vàng chắp tay:” Nữ thí chủ, tiền hương 300 đồng.”

“ Hả?” Lâm Vũ Tịnh ngẩn người, tính cách của nữ cảnh sát tức thì trỗi dậy, vừa tức giận bắt gặp ánh mắt khác thường xung quanh, đành cắn răng lấy ví ra, nhưng cổ tay bị giữ lại:

Dư Tội hòa nhã chắp tay một cái:” Đại sư, nơi này có linh không, làm gì có lý chưa linh đã thu tiền.”

“ Thí chủ, thành tâm sẽ linh.” Lão tăng mỉm cười hiền từ:

“ Thành tâm sẽ linh hay có tiền là được.”

“ Bỏ ra tiền, thí là tâm, thế nên thành tâm sẽ linh.”

“ Có nghĩa là bỏ bao nhiêu tiền quan trọng là tâm phải không ạ?” Dư Tội đưa mấy tờ mười đồng cho lão tăng, chắp tay lạy một cái: “ Đại sư đúng là cao nhân xuất thế, bội phục.”

Lão tăng sững người, đoán chừng chưa bao giờ gặp chuyện này, song đạo hạnh quả nhiên cao thâm mỉm cười vái lại, chỉ có hương khách xung quanh chưa rõ chuyện gì cứ ngơ ngác nhìn. Dư Tội nhanh chân kéo Lâm Vũ Tịnh chạy, Lâm Vũ Tịnh mặt nóng rát, cứ sợ bị người ta gọi lại thì không biết dấu mặt vào đâu, không ngờ chẳng sao cả.

“ Này, cậu đưa bao nhiêu thế?” Ra tới ngoài hòa vào trong đám đông, Lâm Vũ Tịnh vẫn còn hồi hộp quay đầu nhìn:

“ 30 đồng.”

“ Sao ít thế?”

“ Không ít đâu, cái chùa này đúng là bẩn, mới vài năm mà tiền hương tăng cả chục lần, tăng nhanh hơn giá nhà.”

“ Vậy mà người ta không giận à?”

“ Xem chị nói gì kìa, người ta là cao tăng xuất thế rồi, chẳng lẽ đi quan tâm vài đồng lẻ, thiện tai, thiện tai.”

Dư Tội nghiêm túc chắp tay làm Lâm Vũ Tịnh cười nhũn người, lòng vẫn còn có chút chột dạ, không dám ở lại đây, lần này tới lượt cô kéo Dư Tội chạy, tới khi lên xe mới thở phào, hưng phấn hỏi:” Giờ đi đâu nữa?”

Nói tới chơi thì không cần lập kế hoạch, Dư Tội có thể nghĩ ra cả đống: “ Thiên Long Sơn, chúng ta đi leo núi.”

“ Được!” Lâm Vũ Tịnh đồng ý ngay, lái xe phía ngoại thành phía bắc, lòng rất hứng khỏi, mới điểm đầu tiên đã chơi vui thế rồi, cô mong đợi vào nơi tiếp theo còn gì hay ho nữa:

Dư Tội chống cằm nhìn Lâm Vũ Tịnh, tò mò hỏi:” Chị Lâm, vừa rồi cầu gì thế?”

“ Không cho cậu biết.” Lâm Vũ Tịnh cười hết sức thần bí:

“ Chị mau nói cho tôi biết, chị chưa tới đây bao giờ tôi lo chưa chắc chị đã cầu đúng người đâu, Bồ Tát giống như cảnh sát chúng ta ấy, cũng phân chia chức trách, nhớ chị cầu bình an lại bái nương nương ban con thì không phải loạn à?”

Lâm Vũ Tịnh chưa ngốc tới mức thế, vươn tay định tát y một phát, Dư Tội né ngay, bất kể Dư Tội lằng nhằng thế nào cô cũng không chịu nói.

Xe rời thành phố, nhà cao tầng dần dần lui lại đằng sau, thay thế cho cây cối, đồi núi, không gian chật hẹp cũng trở nên thoáng đãng bao la, tâm trạng cũng thoải mái theo, xe đi tới chân núi, ngẩng đầu nhìn Thiên Long Sơn cao tới tận mây, du khách thì đã bắt đầu xuống núi.

Dư Tội có chút chần chừ:” Có nên lên không, hơi cao.”

Đúng là hơi cao, Lâm Vũ Tịnh cũng cao hơn y một nắm đấm, bà chị này dù đứng giữa đám anh em của y cũng chẳng thua kém gì.

“ Lên!”

Lâm Vũ Tịnh đang có hứng chơi, nhảy xuống xe đi trước, hai km đầu cô đi rất nhanh, sải chân lại dài, thi thoảng quay đầu chế giễu Dư Tội.

Đến 3 km tiếp theo, Lâm Vũ Tịnh bắt đầu hơi thở dốc, chạy một lúc phải dừng lại nghỉ, Dư Tội đã bắt kịp cô, cô không phục, thế là lấy hơi chạy liền một mạch mấy trăm mét, dừng lại nhìn Dư Tội, không cam tâm, cắn răng chạy tiếp.

Đây là ưu thế của Dư Tội, có điều đối diện với Lâm Vũ Tịnh cũng không quá rõ ràng, cho dù cố thì vẫn chẳng thể kéo dãn khoảng cách với cô được là bao, chân ngắn đúng là bất lợi. Khi lên tới được đỉnh núi, đưa tay kéo Lâm Vũ Tịnh đã mồ hôi mồ kê đầm đìa, thở không ra hơi.

Lâm Vũ Tịnh hai tay chống gối thở như muốn đứt hơi: “ Cậu giỏi thật đấy, sáu năm ở đội đặc cảnh, ngày nào tôi cũng chạy 5 km, vậy mà tụt lại sau cậu.”

“ Hả, riêng ở đội đặc cảnh thôi mà chị đã ở những 6 năm?”

“ Chứ còn không à, khi đó trụ sở của chúng tôi ở ngoại ô phía tây, luân phiên tới thành phố trực, một khi tới Tết là ở luôn trong cơ cấu trọng yếu ... Sau xuất ngũ cũng chẳng có nhiều lựa chọn, không tới cục chống ma túy thì tới ban hình sự.” Lâm Vũ Tịnh làm vài động tác chống đẩy, rồi dãn ngực và ngả ra sau, nói đứt quãng, khi đứng thẳng lên phát hiện Dư Tội nhìn mình chằm chằm, cười:” Lại nhìn ngây ra gì đó?”

“ Oa, những sáu năm, bảo sao mỹ nữ bị hủy hoại thành bà chị hung hãn.” Dư Tội nuối tiếc lắc đầu, sau đó nhanh chân chạy mất trước khi bị đánh:

Lâm Vũ Tịnh nghỉ một lúc rồi đuổi theo, chưa kịp xử trí Dư Tội thì phát hiện ra một vầng tịch dương đẹp lộng lẫy ở chân trời, đang dùng tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường từ từ hạ xuống phía tây. Cô đưa tay che mắt bớt chói, đỉnh núi liên miên, cây rừng rậm rạp đều phủ lên ánh hoàng kim chói lòa, nhưng lại chẳng nhức mắt khiến cô không kìm được giang rộng vòng tay hét lên một tràng dài:” Thật là đẹp, tôi muốn ôm nó vào lòng.”

“ Tôi cũng muốn ôm.” Dư Tội gật gù giống tán đồng chỉ là mắt đang nhìn phong cảnh khác:

Lâm Vũ Tịnh thừa biết y có ý gì, kiếm tảng đá sạch ngồi xuống, cởi buộc tóc ra, để cơn gió lộng lộng thôi bay mái tóc.

Dư Tội mỉm cười, may mà y kỹ tính còn mang theo cả nước, đưa cho Lâm Vũ Tịnh một chai, cũng chọn một tảng đá ngồi xuống ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm có cùng cơn gió lạnh cắt da bao phủ toàn thân.

Lâm Vũ Tịnh uống ngụm nước lạnh, sảng khoái vô cùng:” Tôi quyết định rồi, sau này mà tâm tình không tốt sẽ lên Thiên Long Sơn chơi, Dư Tội, cậu có đi với tôi không?”

“ Vậy thì chúng ta không giống nhau rồi, khi nào tâm tình tốt tôi mới leo núi.”

“ Vậy không tốt thì cậu làm gì?”

“ Ở nhà ngủ, ngủ một giấc thật dài là cái gì cũng quên hết, giống như ở trường cảnh sát, gọi anh em đi uống tới khi say nhũn như bún, ngủ tới bất tỉnh nhân sự, ngủ dậy đầu đau như búa bổ còn buồn sao được nữa.”

Lâm Vũ Tịnh bật cười: “ Nhưng tôi không thể như thế, đám anh em trong cục cũng vậy, thường ngày nghiêm nghị, uống say một cái hết khóc lại phá, dỗ không dỗ nổi, như đám trẻ con ương bướng vậy.”

“ Vậy chị kiếm việc gì mà chị thích, ví như cha tôi, tôi phục nhất là ông ấy, một ngày không biết cãi nhau với người mua hoa quả bao lần, nhưng tối về một cái là bỏ hết, làm việc mình thích, đem hết tiền chẵn tiền lẻ kiếm được trong ngày ra, vuốt thật phẳng, đếm đi đếm lại ... Tôi hỏi cha tôi, có tí tiền, đếm đi đếm lại có ý nghĩa gì không? Cha tôi nói, ông ấy không đếm tiền, ông ấy đếm thành tựu ... Tôi phát hiện, cha tôi nói quá đúng.” Dư Tội cười kể:

Lâm Vũ Tịnh vui vẻ theo, làm gian thương, tất nhiên đếm tiền là vui nhất, có điều cô cố ý làm khó Dư Tội: “ Không được, cậu phải nghĩ cách khác, đó là cách của cha cậu.”

“ Tôi chỉ ví dụ thôi mà ... Chẳng lẽ chị không có chuyện gì thích làm à?” Dư Tội lấy làm lạ:

“ Tôi ... không có thật.” Lâm Vũ Tịnh xìu xuống, thất vọng nói “ Trước kia không cảm thấy, giờ ngày càng buồn chán, ngày ngày nhìn chằm chằm đống máy móc, ngày ngày nghĩ cách định vị nghi phạm, dù thi thoảng được nghỉ thì trong đầu chỉ toàn nghĩ tới vụ án, lúc nào cũng kè kè di động, vì có thể bị gọi về đội bất kỳ lúc nào ... Tôi vào đội từ năm 18 tuổi, thoáng cái không ngờ mười năm trôi qua rồi, sắp già mất rồi.”

Dư Tội nhìn trong đôi mắt như nước của cô, thấy phong cảnh mỹ hảo, đó là vầng tịch dương màu vàng, đã chìm đắm một nửa, giống chị ấy, đẹp tới say lòng người.

“ Nếu không có chuyện mình thích thì thế này ...” Đợi ánh mắt Lâm Vũ Tịnh bị thu hút rồi, Dư Tội cười rạng ngời như ánh nắng:” Thay đổi phương thức, tìm một người chị thích, sau đó ở cùng người đó, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện thích làm.”

Lâm Vũ Tịnh không hề bất ngờ, cái thằng nhóc này không chỉ một lần trêu ghẹo cô, thừa biết chàng trai ở tuổi này muốn gì, gần như chỉ nghĩ tới một việc thôi, cô không để lộ ra chút cảm xúc nào, vờ không nghe thấy.

Dư Tội mặt dày vô hạn rồi, chuyển sang ngồi cùng cô, tự giới thiệu: “ Chị càng đợi càng lỡ, kỳ thực nam nhân tốt không ít, ví như tôi là một trong số đó ... Này, chị cười gì? Tôi là cảnh ti cấp 3 đấy nhé, có ai ở tuổi tôi đạt tới cấp bậc đó không, tôi tính là nam nhân thành công rồi.”

Lâm Vũ Tịnh không còn gì để nói nữa rồi, chỉ biết che miệng cười, cứ thế hai người dựa lưng vào nhau nói chuyện trên trời dưới đất, mặt trời khuất sau núi, còn chưa kịp đi hang đá Thiên Long, có điều hai người họ há chẳng phải phong cảnh đẹp nhất trên đỉnh núi.

Bình Luận (0)
Comment