Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 292 - Q3 - Chương 097: Quyến Rũ Chí Mạng.

Q3 - Chương 097: Quyến rũ chí mạng. Q3 - Chương 097: Quyến rũ chí mạng.

“ Cậu lại đi đâu thế?” Lâm Vũ Tịnh ngẩng đầu lên, giọng vừa trách vừa quan tâm:

“ Đi thanh toán tiền, không thể lần nào cũng để chị mời được.”

Lâm Vũ Tịnh hôm nay tâm tình rất tệ, muốn tìm một người quen tâm sự, không ngờ Dư Tội chi tiền toàn bộ hành trình, theo thói quen nghề nghiệp hỏi nhỏ:” Dư Tội, cậu ở đội chống trộm cắp thu nhập phụ không ít hả, lại còn tranh trả tiền với tôi.”

“ Thu nhập phụ thì không có, nhưng bình thường đi ăn với bọn họ, tôi không phải mở ví bao giờ.” Dư Tội đắc ý khoe khoang:

“ Vậy thì tôi không thuộc vào hàng ngũ ‘bọn họ’ rồi.”

“ Đương nhiên, chị thuộc về chúng ta.”

Lâm Vũ Tình xì một tiếng, lời tiếp theo chẳng ai nói nữa, ngồi đó nhìn nhau, không biết hành trình tiếp theo an bài thế nào.

Từ Thiên Long Sơn trở về thành phố thì đã là 8 giờ tối, Dư Tội đưa Lâm Vũ Tịnh tới khách sạn Phần Dương ăn món Ngư Đầu Vương nổi tiếng, ăn uống trò chuyện vui vẻ, hai tiếng trôi qua, không ai muốn kết thúc như thế, Dư Tội càng không hi vọng kết thúc.

“ Chị Lâm ...” Dư Tội châm chước đề nghị:

Lâm Vũ Tịnh giành nói trước:” Tôi về nhà ... còn cậu thì sao?”

Dư Tội nghẹn họng, trông hết sức buồn cười, Lâm Vũ Tịnh lại cố ý hỏi:” Hay tôi đưa cậu về.”

“ Thế cũng được ... Hay, hay chúng ta ngồi thêm một lúc.” Dư Tội vụng về nói:

“ Ừ, ngồi một lúc ...” Lâm Vũ Tịnh tủm tỉm cười, học theo giọng điệu của Dư Tội hỏi: “ Vậy ngồi thêm một lúc nhé?”

Mẹ nó, cái thằng vô dụng này, vì sao mình lại xấu hổ nhỉ? Dư Tội gật đầu, thầm chửi bản thân, đáng lẽ với cái mặt dầy của mình thì không nên có cảm giác xấu hổ này mới đúng. Kỳ thực tính toán của y là khách sạn Phần Dương vừa ăn vừa ở được rất thuận tiện, đưa một cô gái đi ăn tối tới khuya như vậy, đó chính là cơ hội. Nhưng khi cơ hội bày ra ngay trước mặt rồi, y lại không biết đưa tay nắm lấy thế nào.

Khó, cho tay vào ví nữ nhân thì dễ, cho tay vào y phục thì không dễ nữa rồi.

Dư Tội cứ lặng lẽ liếc nhìn Lâm Vũ Tịnh, bữa tối hết sức thuận lợi, lại uống thêm một chai nữa, y váng đầu rồi nhưng mà người ta lại cười nói tự nhiên như uống nước lọc vậy, muốn thừa cơ say rượu ra tay cũng không được. Kinh nghiệm thực chiến y không có, nhưng chưa ăn qua thịt heo thì cũng thấy heo chạy, khi còn ở trong trường đám anh em thức đêm nghiên cứu thảo luận lý luận tán gái nát ra. Xuất sắc nhất chính là Uông Thận Tu, Lạc Gia Long và Tôn Nghệ, theo như bọn họ tổng kết, muốn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với một cô gái, cách trực tiếp nhất là thừa cơ đối phương không phòng bị, ôm chặt hôn sâu, sờ khắp toàn thân sau đó dùng ánh mắt đầy nhu tinh cảm hóa.

Nhưng ... Dư Tội nhin chằm chằm vào đôi chân thon dài săn chắc của Lâm Vũ Tình, cặp đùi đầy sức sống, hai cánh tay chẳng hề mảnh mai, ngón tay đầy vết chai, khẳng định lực tay hơn người, y chỉ lo mình thành bao cát cho bà chị này.

Lâm Vũ Tịnh sớm nhìn thấu cái tâm tư đen tối của Dư Tội rồi, cô ngồi rất ngay ngắn, nụ cười nhẹ giống như thách thức, hơi kéo ống tay áo lên, mười ngón tay đan vào nhau, vặn mộn cái kêu răng rắc, khiến Dư Tội không rét mà run, càng thêm khẩn trương, cô phì cười ...

Cười rồi, không ai biết cô đang cười gì, cô nhớ tới lần đầu tiên trong nhà an bài cô đi xem mắt, chỉ bằng động tác đó thôi cô đã làm cho anh chàng thạc sĩ đẹp trai quyết chí lấy hoa khôi cảnh sát cả buổi gặp mặt nhấp nha nhấp nhổm.

“ Cậu làm sao thế?” Lâm Vũ Tịnh cố ý hỏi: “ Không, không, có làm sao đâu.”

“ Không phải cậu bảo nói chuyện sao, sao lại không nói nữa?”

“ Tôi đang suy nghĩ, có nên nói với chị không.” Dư Tội tựa hồ không phải muốn nói chuyện nam nữ như Lâm Vũ Tịnh nghĩ, kỳ thực nút thắt nằm ở đây, dù cả hai đều muốn, nhưng phải có người nói ra trước, còn phát triển thế nào phải xem thiên thời địa lợi nhân hòa lúc đó:

Lâm Vũ Tịnh nhìn ra biến hóa của Dư Tội thì bất ngờ lắm: “ Chuyện gì mà phải đắn đo thế?”

“ Tôi sợ phá hỏng tâm tình của chị lúc này, cho nên không dám nói ra.” Ánh mắt Dư Tội có vẻ không đành lòng lại như kỳ vọng:

Lâm Vũ Tịnh khẽ mím môi, dù trong lòng muốn, nhưng vẫn có chút kháng cự, hai người bọn họ quen nhau thì lâu, kỳ thực tiếp xúc không nhiều, nới đi tới bước đó thì quá nhanh, cô dứt khoát nói luôn:” Vậy thì đừng nói ra.”

Biện pháp tốt nhất phá hỏng tình hữu nghị nam nữ chính là lên giường, ai cũng hiểu.

Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, góc độ nhìn nhận người khác của Lâm Vũ Tịnh cũng không giống người thường, chàng trai bị đa số mọi người xem thường này. Trong mắt cô là tập hợp của gian trá, tinh minh, dũng khí và lòng trắc ẩn, cho thêm thời gian, chàng trai này sẽ đạt tới tầm cao khó đoán trước, nếu như nói tới lựa chọn sáng suốt nhất, lý trí nhất thì hai người nên mãi mãi là bạn, là chiến hữu, chứ không phải thành bạn trai.

Bởi thế nét mặt của cô ngày càng thêm trang trọng, mùi vị nữ nhân dùng cả ngày khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được đã biến mất, dần dần khôi phục lại hình tượng Lâm cảnh ti nghiêm túc ít nói cười rồi.

Cái hình tượng này có lợi ở chỗ ngăn cản người khác giới tiếp cận, cô chưa bao giờ thất bại trong việc xua đuổi nam nhân khác.

Dư Tội cứ như không nhìn ra điều ấy, vẫn rất nghiêm túc nói: “ Tôi quyết định nói ra, dù sao chúng ta cũng chuẩn bị đi rồi ... Nếu làm kẻ nhát gan, tôi sẽ không tha thứ cho mình.”

“ Cậu chắc chứ!? Tôi còn chưa chuẩn bị tốt.” Lâm Vũ Tịnh nói rất trực tiếp, cho dù cô từng thoáng chốc hơi do dự:

“ Hả, chị phát hiện ra rồi à?” Dư Tội ngạc nhiên:

“ Đương nhiên, ai mà không biết cái tâm tư ma quỷ của cậu chứ.” Lâm Vũ Tịnh lại cười, cái thằng nhóc này không nói, chẳng lẽ đợi cô lên tiếng hay sao, đừng mơ! Cô đang châm chước cho thằng nhóc này một chậu nước lạnh thế nào đây:

“ Thế cơ à, đúng là tố chất cục chống ma túy cao thật đấy, không đúng, tôi nhìn thấy nghi phạm đó ở đại sảnh, chị thấy ở đâu?” Dư Tội chớp mắt mấy lần:

Lâm Vũ Tịnh càng sửng sốt hơn: “ Nghi phạm gì?”

“ Vừa rồi khi tôi xuống trả tiền có chạm mặt một nam tử trung niên, đặc trưng khuôn mặt rất quen, tôi nghĩ mãi ... Nghĩ mãi mà không ra là ai, nên lưu tâm, đi theo ông ta vào thang máy, tới tầng 16, thấy ông ta đi vào gian phòng, sau đó đi xuống tới tổng đài tra đăng ký ... Đối chiếu CMT, không ngờ là CMT giả ... Gần về chỗ tôi mới nhớ ra, là đào phạm Lý Quần Ngọc, số hiệu 0987925, chính là ông ta ...” Dư Tội lấy di động ra, là bộ máy thông tin cảnh vụ, ở đội chống trộm cắp chỉ có 5 cái, có thể trực tiếp truy cập mạng nội bộ sở công an tỉnh để lấy thông tin:

Lâm Vũ Tịnh không ngờ gặp được nghi phạm, tính mẫn cảm nghề nghiệp khiến cô thu lại toàn bộ tâm tư khác trong tích tắc, thận trọng nhận lấy máy: “ Cậu chắc chứ, nghi phạm bỏ trốn sao có khả năng vẫn ở tình thành.”

“ Tội lừa đảo, hệ số nguy hiểm không cao, giờ khách sạn đặt lợi ích ở vị trí hàng đầu, người ta thèm quan tâm anh có bị truy nã hay không, huống hồ người này gây án từ 5 năm trước, hẳn đa số mọi người đã không còn nhớ ông ta rồi, tôi chỉ mới nhìn thấy vài ngày trước nên còn nhớ.”

“ Lập tức thông báo về tỉnh.” Lâm Vũ Tịnh ra quyết định:

“ Chẳng may không phải thì sao, tôi đang do dự đây, hay là thế này, chị Lâm, chị về trước đi, tôi đi xem sao, nói không chừng kiếm được một khoản tiền thưởng.” Dư Tội nói tới tiền hăm hở ngay, đứng dậy tức thì:

“ Tôi cũng đi, để tôi hỗ trợ cậu.” Lâm Vũ Tịnh cũng đứng dậy theo:

“ Chẳng may nguy hiểm thì sao, để tôi đi một mình.”

“ Thôi đi, nhóc con, nếu nói phá án thì cậu có thể khoe khoang chứ đánh nhau bắt người tôi mới là chuyên nghiệp, cậu là đồ nghiệp dư.” Lâm Vũ Tịnh bĩu môi coi thường, đẩy Dư Tội đi nhanh, chuyện này không nên lề mề:

....

Nói Giản Phàm là hành trình từ chàng trai đơn giản hồn nhiên khám phá bản thân cuộc sống, trở nên lọc lõi tinh ranh thì Dư Tội trái ngược, hắn vốn ma mãnh từ nhỏ, từ từ học lấy sống đơn thuần. Tuy cùng là đề tài cảnh sát, lại là hai truyện trái ngược hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment