Hai người đi xuống lầu, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, tới tổng đài, một trái một phải, nhìn có vẻ nhàn nhã, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, đi vào thang máy, lên tầng 16, thang mày dừng lại. Lâm Vũ Tịnh hỏi nhỏ: “ Phòng bao nhiêu?”
“ 1606 đi qua chỗ rẽ là tới.” Dư Tội có vẻ căng thẳng:
“ Gõ cửa, sau đó nói nhầm phòng, cậu giả say được đấy chứ?” Hai người vừa uống khá nhiều rượu, hơi thở nồng nặc hơi men, Lâm Vũ Tịnh lập tức nghĩ ra phương án hữu hiệu:
“ Không sao, chuyện này để tôi lo cho.”
“ Này, cậu chắc đấy chứ, trước khi xác định đúng mục tiêu đừng có làm gì lỗ mãng, xảy ra chuyện phiền toái lắm đấy.” Lâm Vũ Tịnh không tin tưởng Dư Tội, cô chứng kiến thủ đoạn không chính thống của y rồi, vẫn có khả năng đó không phải là nghi phạm, thế chẳng phải tấn công thường dân à:
“ Chị cứ tin vào mắt tôi đi, tỉ lệ sai lầm không lớn.” Dư Tội quay đầu, vẻ mặt đầy tự tin:
Hai người tài cao gan lớn, lại có hơi men, có lẽ muốn tìm kích thích, nín thở áp sát cửa phòng, Dư Tội gõ gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời.
Lâm Vũ Tịnh nép mình một bên chờ đợi, Dư Tội có cửa lần thứ ba rồi, thậm chí đập cửa hơi lớn rồi mà vẫn không có tiếng trả lời, thì thảo hỏi:” Hay là đi ra ngoài rồi?”
“ Kiếm cái gì đó mở cửa ... Trên người chị có công cụ gì không?”
Lâm Vũ Tịnh vừa lục lọi túi vừa nói nhỏ: “ Không có gì thích hợp, loại khóa điều khiển này do máy vi tính kiểm soát, trong đội có cao thủ mặt này, nhưng tôi không biết ... À, cái này ...”
“ Dùng cái này ....” Dư Tội nhanh tay lấy cái thẻ trong tay Lâm Vũ Tinh, quẹt qua cửa một cái, tích, mở ra rồi:
Lâm Vũ Tịnh tròn mắt, thẻ đó không ngờ lại lấy từ trong ví của mình ra, cô còn chưa hiểu gì thì Dư Tội đã vào trong, vui mừng nói:” Chị Lâm, chị thật ghê gớm, trên người tùy tiện lấy ra một cái thẻ mà mở được cửa.”
“ Nói linh tinh, đó không phải thẻ của tôi.” Lâm Vũ Tịnh đi tới giật cái thẻ, nhìn một cái, không ngờ lại có logo của khách sạn Phần Dương, cô hiểu ngay, trước mặt cô là thằng tiểu tặc, trộm đồ không thành vấn đề, vậy nhét đồ vào người cô cũng không thành vấn đề. Cô hiểu rồi, thằng nhóc này thuê phòng, sau đó lừa mình đây mà:
Dư Tội giục: “ Mau mau vào cắm thẻ vào đi, đừng để người ta nhìn thấy còn nghĩ chị làm dịch vụ đặc biệt.”
Lâm Vũ Tịnh vừa tức vừa buồn cười, thẻ vừa cắm vào, đèn lập tức sáng lên, gian phòng tiêu chuẩn với cái giường lớn, dưới ánh đèn dìu dịu không quá chói mắt, hai vị khách xa lạ trở nên ám muội, vài phần giận hỏi: “ Nghi phạm đâu rồi?”
“ Ở đây.” Dư Tội chỉ bản thân: “ Không phải ngay trước mặt chị à, đây chính là nghi phạm lừa đảo.”
Lâm Vũ Tịnh chính là người mắc lừa, muốn đá cho cái thằng nhóc này một cái vô cùng, cười gằn: “ Cậu sớm có ý đồ rồi chứ gì?”
“ Làm gì có.” Dư Tội tỏ ra hết sức vô tội: “ Hình như là chị có ý đồ mới đúng chứ, đến cả phòng cũng đặt sẵn.”
Lâm Vũ Tịnh nhịn cười, trong khi tâm lý vùng vẫy lần cuối cô vẫn giữ vẻ mặt không thể xâm phạm, chất vấn rất vô nghĩa:” Cậu muốn làm gì hả, tôi cho cậu biết, cậu sẽ không được toại nguyện đâu.”
“ Không định làm gì, học được vài chiêu, muốn khoe với chị thôi.” Dư Tôi dần dần hiểu cách giao lưu với Lâm Vũ Tịnh, không thể nói thẳng, tính cô quá chính thống, nói thẳng sẽ không chịu nổi, đi tới xòe tay, cười:” Chiêu số ở ngay hai ngón tay này.”
Lâm Vũ Tịnh có chút khẩn trương rụt tay lại, khoanh trước ngực, trước kia mắc lớm đã học khôn rồi, vậy mà thằng nhóc to gan vẫn dám đưa tay ra, cô nhanh như chớp chộp lấy cổ tay, bẻ một phát đắc ý nhìn Dư Tội la oai oái không ngừng, trêu: “ Kỹ thuật hình như đi xuống hả?”
“ Ái, ái, ái ... Chị nhẹ thôi ... Đau.” Dư Tội miệng kêu la liên hồi, không ngờ tay kia lén lút đưa ra, trong khi Lâm Vũ Tịnh đã buông lỏng phòng bị, hết sức dễ dàng:
“ Á.” Lần này Lâm Vũ Tịnh kêu lên, cô phát hiện cái tay kia giở trò thì đã muộn, đột nhiên thấy ngực bị nới lỏng, rồi rít lùi lại, mặt tức thì đỏ bừng, cúc áo ngực ở phía sau bị cởi mất rồi:
“ Này này, không cần phản ứng mạnh như thế chứ, lại chẳng phải là lần đầu.” Dư Tội thấy Lâm Vũ Tịnh mặt biến sắc cuống lên, nhất thời nói không lựa lời:
Lâm Vũ Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: “ Tôi sẽ bóp chết cậu.”
Nói rồi bất chấp xông tới, cái lối đi hẹp không có chỗ tránh, Dư Tội bị ấn vào tường, sau đó mông trúng liền mấy cú lên gối: “ Ối, nhẹ thôi ... Đau! A... Nhẹ thôi ...”
Cái giọng đâu có giống đau, mà cực kỳ ám muội, chỉ là đáng lẽ không phải do nam nhân kêu ra mới đúng, Dư Tội kêu vài lần Lâm Vũ Tịnh nhận ra, mặt đỏ au tim đập mạnh.
Kỳ thực cô dù có thẹn quá hóa giận, ra tay tính chất trêu đùa, không hề nặng, vừa hơi thiếu tập trung. Dư Tội xoay cánh tay thoát ra, ôm lấy Lâm Vũ Tịnh đang đánh người vui vẻ, chẳng hề khách khí chui môi ra tìm môi cô, cô né tránh, xấu hổ, luống cuống, muốn đẩy ra, nhưng phản ứng rất nửa vời, bởi thế trong phòng tĩnh lặng, bốn cánh môi tím tới nhau, nụ hôn bắt đầu từ có chút do dự tới nhiệt liệt, mê say, đói khát.
Đó tuyệt đối không phải là nụ hôn triền miên lãng mạn, Dư Tội cảm giác như bị chăn lớn quấn lấy, siết y rất chặt, hôn rất sâu, y muốn chiếm chũ động, có điều vừa chủ động liền gặp phải phản kháng kịch liệt, cái lưỡi thơm mang đầy hơi men cuốn lấy lưỡi y, giống như muốn nuốt chửng y vậy.
Oa, huynh đệ Nhị Đông dự đoán không sai, nữ nhân trong doanh cảnh sát cũng đói khát.
Va chạm kịch liệt đã phá vỡ rào cản mong manh cuối cùng của hai người. Dư Tội thỏa thích đưa tay nhạo nặn bầu ngực ngạo nghễ của chị Lâm, độ săn chắc đó, tính đàn hồi đó, nơi trơn láng như tơ đó làm y chao đảo, sờ, bóp lại ra sức nhào nặn, động tác thô lỗ đó càng khơi lên tình thú của Lâm Vũ Tịnh, cô rên siết, điên cuồng hôn má, hôn trán, rồi lại tìm môi Dư Tội, tiến vào đầy xâm lược.
Hôn cuồng nhiệt, nút áo tự mở, thở, y phục dần ít đi, khi hai người buông nhau ra, trong mắt chỉ có lửa tình dụng bùng cháy, Dư Tội nóng ruột lắm rồi, muốn bế Lâm Vũ Tịnh lên chiếc giường lớn ... Oa, không bế nổi:” Trời, em gái cao lớn thế này, độ khó quá cao.”
Lâm Vũ Tịnh cười khanh khách, cô hơi cúi xuống, bể bổng Dư Tội lên, dễ như không, kệ y quẫy đạp nói tổn thương tự tôn nam nhân, sau đó bị ném xuống giường trong tiếng hét, nảy lên vài cái, Lâm Vũ Tịnh như bắt nghi phạm, nhào tới đè y xuống dưới người.
Dư Tội bị kẹp chặt giữa không gian hai cánh tay, Lâm Vũ Tịnh tựa như nhìn con mồi, sau đó từ từ cúi đầu xuống hôn nhè nhẹ, rất ôn nhu lại như đang thưởng thức món ăn ngon, đôi mắt mê ly:” Có phải luôn muốn đưa tôi lên giường không, cái đồ tiểu tăc nhà cậu.”
“ Tôi sai rồi, hôm nay tôi mới biết mình sai rồi.” Dư Tội vuốt nhẹ gò má xinh đẹp:” Thì ra là chị luôn muốn đưa tôi lên giường.”
“ Vậy cậu nói xem, tôi có nên làm không?” Lâm Vũ Tịnh hưng phấn, kích động và khao khát, chẳng hiểu sao mình nói ra lời như vậy, là do rượu đi, cô đổ lỗi như thế:
“ Làm đi, tôi rất kiên cường.” Dư Tội trở mình, chiếm lại chủ động, ngồi lên người Lâm Vũ Tịnh, cới áo, ném quần, đến khi cái quần cuối cùng cũng bị kéo xuống, Lâm Vũ Tịnh mặt nóng như nung, chui vào chăn:
Cầm trong tay quần dài, áo len, quần lót của chị Lâm, Dư Tội cảm giác vô cùng thành tựu, cúi đầu xuống ngửi một cái, hít đầy khoang mũi mùi thơm như chất kích thích đó, nhưng dưới chăn còn thứ kích thích hơn, nên ném đi, chui vào chăn tìm kiếm. Lâm Vũ Tịnh như cố ý vậy, không để y toại nguyệt, ôm thật chặt, vất vả tách được cặp đùi khép rất chặt, khi y tiếp cận nơi đó, đưa tay miết nhẹ, ghé tai Lâm Vũ Tịnh:” Cửa bồng hôm nay vì chàng mở, oa, nhiều nước thật đấy.”
Lâm Vũ Tịnh ngượng chín mặt, lúc này còn nói được gì nữa, cô cũng cực kỳ chờ đợi, khi thứ cứng như sắt kia tiến vào, cổ họng cô tựa mắt kẹt, muốn kêu mà không phát ra tiếng nào.
Một lúc sau có giọng nói êm ru như đang lặp lại lời lúc nãy của Dư Tội:” Dư …. nhẹ thôi ... Đau.”
Chăn trắng muốn nhấp nhô, lúc thì nhanh, khi thì chậm, tiếng rên rỉ đứt quãng, giống tiếng nỉ non, lại có cả tiếng va chạm, vang lên trong gian phòng tĩnh mịch, trong thế giới không ai quấy nhiễu của hai người.