Sương mù mờ mờ lãng đãng trôi sát mặt đất như mây mỏng, buổi sáng mùa đông giá lạnh sáng dần, khách sạn Phần Dương nằm trên đường Bình Dương bắt đầu trở nên bận rộn.
Reng, reng, reng ... Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên trong gian phòng nào đó ở tầng 16, cửa sổ khép chặt, tiếng chuông điện thoại không đánh thức được hai người ôm nhau ngủ, giống như vẫn chim đắm trong giấc mộng đẹp. Lâm Vũ Tịnh cửa quậy một chút, thấy tay phải hơi tê, mí mất cử động, mở mắt ra phát hiện Dư Tội đang nằm gọn trong vòng tay mình như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, mặt còn vẻ mỏi mệt, giống sợ hãi, dán chặt vào người cô ... Cô mỉm cười, đưa ngón tay vuốt dọc sống mũi y, tựa đang cười nói: Thằng nhóc xấu xa.
Vào cái thời điểm tựa tỉnh mà chưa tỉnh đó, đầu óc cô không có quan niệm về thời gian, tựa hồ mọi thứ vừa mới xảy ra, xảy ra hết sức bất ngờ, căn bản chưa chuẩn bị tâm lý, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình lại đi chấp nhận kiểu tình một đêm này. Vậy mà lại cứ xảy ra rồi, xảy ra hết sức tự nhiên. Lâm Vũ Tịnh luôn cảm thấy hai người ở bên nhau luôn luôn đùa giỡ nói những lời xấu hổ lúng túng rất vui, cái thằng nhóc chẳng bao giờ làm theo quy củ, mang lại cho cô niềm vui , mang tới sự mới mẻ trong cuộc sống khô khan, cho dù lần nào cô cũng bị lừa.
Nhưng lần này không có cảm giác bị lừa, trải nghiệm đó vô cùng kích thích, làm cô không nhịn được vuốt ve gò má hơi xương xương ram ráp của Dư Tội, hồi tưởng lại khoái cảm làm cô muốn lịm đi, thì ra làm chuyện đó có thể mỹ diệu tới mức ấy.
Hừ, thằng nhóc xấu xa.
Reng reng reng ... Chuông điện thoại lại reo, lần này thì Lâm Vũ Tịnh nghe rõ rồi, tìm kiếm di động, rơi xuống đất cô theo thói quen cứ thấy chuông reo là nhận điện đưa lên tai:” A lô ...”
“ Dư Nhi, xảy ra chuyện rồi, tập hợp khẩn cấp, cậu ở đâu?”
Lâm Vũ Tịnh thoáng cơn buồn ngủ chưa tan, ngẩn người, không phải gọi mình:” Anh tìm ai?”
“ Dư Nhi, sao cậu nói chuyện như nữ nhân thế?”
“ Á ...” Lâm Vũ Tịnh sợ tỉnh luôn, nhìn chằm chằm cái điện thoại, là điện thoại cảnh vụ của Dư Tội, hoảng loạn tắt máy luôn, đẩy Dư Tội:” Này, này , này, cậu có điện thoại ...”
“ Ừm ... Ai ?” Dư Tội mơ mơ hồ hồ, trước mắt là thân thể trắng bóc, bầu ngực đầy đặn, chưa nhìn rõ mà cứ thế đưa tay sờ:
Lâm Vũ Tịnh đánh bạt tay lợn của Dư Tội ra, nhét điện thoại vào tay y, vỗ vỗ má gọi:” Điện thoại, điện thoại, của đội cậu đấy, tập hợp.”
“ Mặc kệ, ngủ thêm chút nữa.” Dư Tội chui đầu vào chăn, không ngờ điện thoại trong tay lại kêu, bực mình bấm nút nghe, gắt gỏng quát:” Ai thế hả?”
Bên trong điện thoại truyền ra giọng quái dị:” Dư Nhi, thứ chó má, sao lại cúp điện thoại?”
“ Ai đấy, đừng quấy nhiễu bừa bãi.”
“ Nữ nhân kia là ai, cậu ngủ với ai vậy?”
“ Không ngủ với nữ thì ngủ với nam chắc? Không có chuyện gì thì xéo sang bên, hôm nay tôi không đi làm.” Dư Tội tỉnh không ít, lại đưa tay định giờ trò, Lâm Vũ Tịnh gạt ra, cắn môi dưới nhịn cười, cô cũng rất muốn ôn lại tư vị đêm qua:
“ Này, này, đừng cúp máy Dư Nhi, xảy ra chuyện rồi, Thử Tiêu bị người ta đánh.” Giọng bên trong điện thoại càng gấp gáp, như sợ y cúp máy như lần trước:” Lý Nhị Đông bị người ta đâm hai phát đưa đi cấp cứu, to chuyện rồi.”
Hả? Dư Tội trong tích tắc tỉnh hoàn toàn, ngồi bật dậy, mấy anh em của y toàn thành phần bất hảo, cái trò gì cũng bày ra được, nhất là lúc trực ban buồn chán, luôn nghĩ cách lừa người khác tới uống rượu với mình, thế nên y cẩn thận hỏi lại. Nghe nguyên do Dương Khương nói, cứ thế trần chuồng lao khỏi chăn, tìm kiếm quần áo.
“ Này, đó là quần áo của tôi.” Lâm Vũ Tịnh chỉ:
À, đem áo len của chị ấy mặc lên người mất rồi, chẳng trách sao mà phần ngực rộng thế, y vội kéo rèm cửa sổ, cởi áo ra, kiếm quần của mình, hoảng loạn mặc vào, đi rửa mặt, khi từ phòng vệ sinh chạy ra, Lâm Vũ Tịnh ôm chăn ngồi trên giường, giọng rõ không vui:” Xảy ra chuyện gì, có án à?”
“ Không có án, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông bị người ta đánh.”
“ Đánh nhau với người ta à?” Lâm Vũ Tịnh không quá để tâm, cảnh sát tuyến đầu đánh nhau như cơm bữa, huống hồ người ở đơn vị có hệ số nguy hiểm cao như cô, hôm qua còn đi thăm hai động đội bị lựu đạn nổ ở khoảng cách gần làm trọng thương, đanh nhau là cái gì:
“ Nếu mà đánh nhau thì họ sao chịu thua thiệt .... Áp giải nghi phạm tàng trữ đồ ăn cắp, chẳng những nghi phạm bị cướp, ngay bọn họ cũng bị đánh ... Thế mới lạ.” Dư Tội vội vàng định đi, chợt khựng lại, nếu cứ đi như thế này không được, nhìn Lâm Vũ Tịnh, từ đêm qua, khoảng cách giữa hai người là số âm rồi:
“ Ngây ra cái gì thế, cậu đi làm chuyện của mình đi.” Lâm Vũ Tịnh rất thông tình đạt lý, nghề nghiệp này là vậy, không thông cảm biết làm sao:
Dư Tội đi rồi lát sau lại còn quay về, nhỏ giọng dặn:” Này, lát nữa chị trả phòng, giường bẩn đừng để phục vụ phát hiện.”
“ Hả, chỗ nào? Tối qua giặt sạch rồi mà.” Lâm Vũ Tịnh vén chắn lên nhìn, tối qua thay ga trải giường rồi, không tìm thấy, ngẩng đầu lên mới phát hiện y đang ngây dại nhìn thân thể trần truồng của mình, chớp mắt kéo chặt chắn tức giật quát:” Cút!”
Dư Tội ghé đầu hôn nhanh một cái lên má cô mới chạy ù đi, hồi lâu sau Lâm Vũ Tịnh sờ gò má nóng ran của mình, kỳ quá, sao lại xấu hổ thế này, tối qua có thấy gì đâu ....
Dư Tội gần như chạy xuống lầu, suýt va phải người ta, cướp luôn chiếc taxi đôi nam nữ đang tình tứ vừa gọi, giục xe tới đường Ổ Thành, không nói chân tướng với Lâm Vũ Tịnh là Lý Nhị Đông bị đâm, đã đưa tới bệnh viện cấp cứu, tới giờ y chưa biết chuyện khốn kiếp này là thật hay giả, làm sao lại xảy ra chuyện này.
Trả tiền, còn chẳng quan tâm tới tiền thừa, ba chân bốn cẳng vào đơn vị, biết ngay không phải giả, vì ở đầu ngõ đã lập chốt phong tỏa rồi, cái xe van rách nát của đội đỗ ở bên, đèn pha bị vỡ, đi tới gần phát hiện trong mảnh vụn thủy tinh có vết máu, rất nhiều máu, có đồng nghiệp đang chụp ảnh, đo đạc hiện trường.
Đơn vị ngoài, không phải là người trong đội, lòng Dư Tội lạnh toát, hoảng hốt chen lấn qua đám đông, bị người ta ngăn lại, lấy phù hiệu ra, đồng nghiệp đó ánh mắt hồ nghi, lạnh băng nói: “ Đi men theo bên cạnh, đừng làm hỏng hiện trường.”
“ Đồng chí, người anh em bị thương của tôi làm sao rồi?”
“ Không biết, tôi mới tới.” Đối phương trả lời khô khốc:
“ Các anh ở đơn vị nào?”
“ Đội trọng án, đừng hỏi nhiều nữa, đội các anh toàn thể tập hợp đấy.”
Dư Tội không tốn thời gian thêm, xô đẩy đám đông chạy đi, Nhị Đông bị người ta đâm thật rồi, ý nghĩ ác độc dâng lên, con mẹ nó, con mẹ nó, thằng nào làm, lão tử chém chết nó.
Cướp người, tập kích cảnh sát, nếu ở phim Mỹ thì thấy luôn, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó lại có thể phát sinh ngay bên cạnh mình, lại còn là anh em như hình với bóng.
“ Này, Dư Nhi đợi đã ...” Có người ở chỗ rẽ kéo Dư Tội lại, là Dương Khương:
Dư Tội cuống lên: “ Rốt cuộc là chuyện gì, sao lại thành ra thế này?”
“ Tôi cũng không biết, tôi vừa mới tới thôi.”
“ Vậy còn lằng nhằng ở đây làm gì, về đội tập hợp.”
“ Cậu đừng vội, có thể cậu gặp phải chuyện rồi, chuyện lớn đấy, phải chuẩn bị tâm lý, đội trưởng bảo tôi ra đây đợi cậu.” Dương Khương vẫn giữ chặt lấy Dư Tội, không cho y chạy: