Dư Tội lúc này ruột gan cồn cào như có dầu sôi bên trong, chỉ muốn nhanh chóng về đội tìm hiểu xem có chuyện gì, lại bị Dương Khương giữ lại ở đây, vùng mạnh tay thoát ra, nổi nóng: “ Nói linh tinh, tôi có chuyện gì chứ, đây mới là chuyện của tôi, dù đào ba thước đất tôi cũng phải moi thằng khốn đó ra, cho nó một trận, có manh mối gì không?”
“ Không phải, không phải ... Cậu nghe tôi nói đã, cậu càng nói tôi càng cuống ... Người của ban đốc sát cũng tới, bọn họ muốn tra từ trong, hiệu lệnh tập hợp không phải là để đi tìm manh mối, mà là muốn chúng ta tự tra nội bộ trước.” Dương Khương nói líu lưỡi:
“ Hả, làm gì có chuyện như thế, không tra manh mối mà lại tra người mình trước à?” Dư Tội càng nghe càng muốn nổi điên:
“ Tra manh mối do đội trọng án đảm nhiệm, đang làm rồi, tự điều tra cũng bình thường, thời gian áp giải là tùy cơ, sao có thể bị người ta cướp, liệu có phải nội bộ bắn tin không? Chúng ta từ trình tự bắt giữ, thẩm vấn có vấn đề hay không đều phải tra, nguyên nhân tập hợp chủ yếu do phân cục sợ chúng ta phẫn nộ báo thù ... Cậu đừng nóng, Rậm Lông và Thử Tiêu bị trúng gạch, vấn đề không lớn, Nhị Đông được cấp cứu, qua cơn hiểm nghèo rồi ...” Dương Khương tuy là hiệp cảnh, nhưng ở trong đội chống trộm cắp bảy tám năm, nói chuyện đâu vào đó:
“ Vẫn đề không lớn à?” Dư Tội vung tay tát Dương Khương một cái: “ Vậy tôi đập anh một viên gạch, anh phản ứng thế nào, trước tiên là ngồi xuống suy nghĩ xem mình làm gì sai để người ta đánh cho à? ... Chúng ta có vấn đề gì, suốt ngày lăn lộn ngoài đường bắt trộm, xảy ra chuyện lại còn do chúng ta sai?”
“ Không phải, cậu nghe tôi nói, là trình tự thẩm vấn, hôm qua cậu dọa cho nghi phạm ăn gián, nhớ không?” Dương Khương biết tâm trạng Dư Tội đang rất tệ nên hết sức kiên nhẫn nói:
“ Có cho ăn đâu, dọa mà không được à, các anh còn đấm đá chúng suốt ngày.”
“ Không xảy ra chuyện gì thì không sao, có thì thành sao rồi ... Hiện bên đốc sát đang tra hỏi chị Phượng, lát nữa tới cậu, đội trưởng bảo tôi nhắc cậu trước, nghĩ kỹ phải nói gì ... À, nghi phạm không đơn giản, số xe điện hắn tiêu thụ trị giá mấy vạn, đủ vài năm tù, chắc bên ngoài biết hỏng rồi, nên nảy ra ý này.”
“ Anh điên à, cướp người, tấn công cảnh sát vì sợ vài năm tù ... Chúng chán sống rồi sao?” Dư Tội dần bình tĩnh hơn:
“ Chưa chắc, với người thường thì chán sống, ài, cậu tới đây chưa lâu nên không hiểu, ở đây đa số là hiệp cảnh, trước giờ chúng toàn thế, liều lên là tấn công, đoán chừng cho rằng Thử Tiêu, Nhị Đông là hiệp cảnh.”
“ Cái gì, tấn công hiệp cảnh thì được à?” Dư Tội chưa biết chuyện này:
“ Chứ không à, nếu có quan hệ, có chỗ dựa, đánh chúng tôi thoải mái, cùng lắm bồi thường tiền thuốc men ... Cậu đừng xem nhẹ nghi phạm, lai lịch lớn lắm, chúng ta vất vả bắt về, sau đó điện thoại phân cục, của đồn công an gọi tới, thế là phải thả ... “ Dương Khương đã quá quen, chẳng có mấy cảm xúc:
“ Thật đúng là ... Làm cảnh sát mà thế à? Làm đĩ cũng không phải chịu ấm ức như thế.” Dư Tội nói xong quay người đi luôn:
“ Này này này , ngàn vạn lần đừng nói linh tinh.” Dương Khương đuổi theo: “ Thói đời này là thế đấy.”
Lời hắn càng nói càng nhỏ, vì hai người đã nhìn thấy cổng đơn vị, thấy phân cục trưởng dẫn người tới, còn có xe đốc sát, vào trong sân lại thấy thêm vài cái xe cảnh sát nữa.
“ Lão Ngụy, cái trò gì thế hả, vụ án này do đội trọng án chúng tôi tiếp nhận, sao bỗng dưng các anh xen vào, làm cái trò gì thế hả?” Một người khá cao lớn, đen xì xì như hòn than hùng hổ chất vấn phân cục trưởng Ngụy Trường Hà vừa béo vừa lùn:
“ Đội phó Tiêu, tôi chỉ nhận lệnh từ bên trên mà thôi, vụ án này giao cho đại đội hai, dù sao cũng là địa bàn của họ, chúng tôi phụ trách bảo vệ hiện trường, huống hồ vụ án này phải tra trong nội bộ, các anh không tiện …” Ngụy Trường Hà hết sức nhũn nhặn, thầm chửi rủa, ai lại phái thằng Tiêu Thành Cương này xuống chứ, không phải muốn loạn thêm à:
Đội phó Tiêu gằn giọng: “ Không tiện cái rắm, thời gian đầu chính là thời điểm quan trọng nhất để lấy chứng cứ, các người bày lắm trò để gì thế?”
“Anh đợi chút ….” Ngụy Trường Hà nhìn thấy Dư Tội đi vào, chỉ tầng hai, mặt hầm hầm, thái độ cực kỳ bất thiện: “ Tới phòng hội nghị lớn, không được tùy tiện đi lại.”
Dư Tội ngạc nhiên, sao thái độ như với tội phạm thế, mắt không khỏi liếc qua người đen xì kia, trông rất thiện chiến, chuyện này nghiêm trọng hơn y tưởng tượng. Dương Khương nhanh tay kéo Dư Tội đi trước khi lãnh đạo nổi giận, phòng hội nghị cơ bản tập trung đầy đủ nhân viên tại chức của đội chống trộm cắp, ai nấy mặt u ám, giống như đều bị trúng một dao, hận không thể tâm tình báo thù trút lên đốc sát.
Không khí vô cùng quỷ dị.
Người bị tra hỏi đầu tiên là Lâm Tiểu Phượng, nữ cảnh đã phục vụ trong đội hơn mười năm, cô gần như đập bàn chửi nhau với đốc sát. Vì câu hỏi của họ xoáy vào vấn đề, sao ghi chép lời khai lại rõ ràng rành mạch thế này, phải chăng là dùng thủ đoạn bất chính? Vì sao khi thẩm vấn lại chỉ có một người? Khi đó thẩm vấn có rất nhiều người, nhưng Lâm Tiểu Phượng chỉ thừa nhận là do mình thẩm vấn, còn nghi phạm khai nhận rõ ràng vì hắn phạm nhiều tội, biết không thoát.
Câu trả lời này rõ ràng là không thuyết phục được bên đốc sát, bọn họ biết thủ đoạn của cảnh sát cơ sở chẳng kém nghi phạm là bao, đầu tiên phải tra đây là chuyện đột xuất hay là dự mưu, hoặc là báo thù, thù riêng hay là chuyện công? Phân cục và chi đội trị an nghi nội bộ đội chống trộm cắp có vấn đề, áp giải nghi phạm là chuyện bên ngoài không thể biết được thời điểm, phải truy trong số đội viên, bọn họ yêu cầu tất cả phải kê khai hành vi của mình từ lúc bắt nghi phạm về tới khi xảy ra chuyện.
“ Cục trưởng Ngụy, không thể làm thế chứ, dội viên của chúng tôi còn nằm trong phòng cấp cứu, nghi phạm thì tiêu diêu, vậy mà các anh đi thẩm tra chúng tôi.” Lưu Tinh Tinh như con khỉ lớn bị chọc giận, hùng hổ nói với phân cục trưởng vừa đi vào:
Ngụy Trường Hà vừa phải nói hết nước hết cái mới đuổi được tên đội phó của đội trọng án đi, lòng đang chứa đầy lửa giận, chỉ mặt Lưu Tinh Tinh quát tháo: “ Thương binh có bác sĩ phụ trách, nghi phạm có đại đội hai điều tra ... Còn các anh do phân cục an bài, đó là lệnh trên cục thành phổ, anh có ý kiến à?”
Lưu Tinh Tinh mặt đỏ bừng bực thở hổn hển vì giận, dù sao áp giải đánh mất nghi phạm, đó là vết đen trong sự nghiệp, cả đời không rửa sạch được, bên mình đuối lý trước, người ta lại là lãnh đạo, giận cũng phải nuốt vào: “ Không ý kiến.”
“ Tốt, vậy đem chuyện Giả Hạo Thành nói chi tiết cho phân cục ... Này Lão Lưu, anh là đồng chí lâu năm, sao không rõ tình thế, nghi phạm này mà chưa đánh tiếng thì không đụng vào được đâu, giờ hay rồi, loạn hết rồi, chừa đi nhé!” Ngụy Trường Hà gọi một tiếng, hai nhân viên điều tra phân cục đi vào, mời Lưu Tinh Tinh ngồi xuống đối diện:
Lưu Tinh Tinh châm thuốc hút, suy nghĩ lời cục trưởng Ngụy, chuyện này không đơn giản nữa rồi, hàng loạt biểu hiện cho thấy có mùi mờ ám, nhưng giờ mũi giáo đang chĩa vào đội chống trộm cắp, hắn cần hóa giải tình thế đã, trên có chính sách thì dưới có đối sách, nói một câu làm người khác á khẩu: “ Đừng hỏi tôi, tôi không biết, chiều hôm qua tôi đi uống rượu ... chẳng biết gì hết.”
….
Tiêu Thành Cương năm xưa lẽo đẽo theo sau Giản Phàm giờ là đội phó đội trọng án rồi.