Không lâu sau Lâm Tiểu Phượng mặt khó coi về phòng hội nghị lớn ở tầng ba, không nói không rằng, hai bàn tay nắm chặt như kìm nén phẫn nộ chực chờ bùng nổ. Kỳ thực không chỉ cô, những người khác trong đội đều thế, bầu không khí hết sức kím nén, như chỉ chờ một đốm lửa nhỏ là sẽ nổ tung.
Lúc này toàn bộ đội chống trộm cắp đã tập trung đầy đủ, người ban đốc sát mặt vô cảm phát cho mỗi người một tờ giấy, để tự ghi lại hành tung của mình hôm qua, cấm trao đổi. Nhưng có mà cấm được, ai nấy đều đang ngùn ngụt phẫn nộ, chẳng coi mệnh lệnh đó ra gì, còn cố tình nói chuyện oang oang, bên đốc sát đành vờ không nghe thấy.
Dư Tội lén lút đứng dậy, đi về phía Lâm Tiểu Phượng tìm hiểu tình hình, theo cô kể hôm qua thu hoạch không tệ, thẩm vấn suốt cả đêm, ngủ được hai tiếng. Tới tầm 5 giờ sáng, Lý Nhị Đông, Rậm Lông, Thử Tiêu theo thông lệ đưa nghi phạm tới trại tạm giam, chưa ra khỏi đội được bao lâu thì bị hai cái xe chặn đường ở đầu ngõ, không ai nghĩ gì, cho là đỗ xe bừa bãi, không ngờ Thử Tiêu vừa xuống xe bảo bọn họ tránh đường bị tấn công từ phía sau, ba đánh tám, bọn họ không chống nổi. Lý Nhị Đông muốn kéo nghi phạm chạy về đội, đối phương liền đuổi theo đâm liền hai nhát, khi chi viện tới thì đối phương đã cướp nghi phạm đi rồi.
Lâm Tiểu Phượng thở dài kết luận:” Chúng ta đá phải cục sắt rồi.”
Dư Tội nghiến răng hỏi nhỏ:” Tôi chỉ không hiểu, người của chúng ta bị thương, sao khắp nơi chĩa mũi giáo về phía chúng ta.”
“ Tôi không rõ, họ tới rất nhanh, ra lệnh tập hợp rồi phong tỏa đội … kỳ thực nếu khi đó chúng ta toàn lực truy bắt thì khả năng bắt được rất cao, bây giờ đã bốn tiếng trôi qua, nghi phạm có óc chó thì cũng rời Đại Nguyên rồi.” Lâm Tiểu Phượng nhìn đồng hồ, đã sắp 9 giờ sáng, cô hạ thấp giọng xuống: “ Giả Hạo Thành tiêu thụ tang vật chỉ là chuyện nhỏ, nhưng càng thẩm vấn tôi càng thấy bất thường, hắn mở một cái hiệu chuyên kinh doanh xe đạp điện lớn như vậy ngay đầu đường Ổ Thành sầm uất, chẳng lẽ còn thiếu vài đồng tiền lẻ? Về sau tôi thẩm vấn cả tên trộm xe vẫn bị giam trong đội ... Cậu biết sao không?”
“ Cầu tuyết càng lăn càng lớn?” Dư Tội mặt âm u, thấy chỉ có cách giải thích này thôi:
“ Lớn hơn cậu nghĩ, một dải đường Ổ Thành nổi tiếng là chỗ tiêu thụ tang vật trộm cắp, chúng tôi nghe đồn thổi trong giới của bọn chúng từ lâu rồi nhưng tra không ra kênh tiêu thụ của chúng. Một cái xe điện không đáng kể, nhưng mỗi năm toàn thành phố mất bao nhiêu cái? Hơn nữa chúng không phải thu sao bán vậy, mà là tháo linh kiện, đặc biệt là ắc quy có thể bán tới giá trên 500 ... Vì thế ngay trong đêm tôi còn tới kho chứa hàng của hắn kiểm tra, dưới hầm của cửa hàng còn hơn 200 ắc quy, đều là loại qua sử dụng rồi ...”
“ Nhiều thế kia à?” Dư Tội giật mình, tiêu thụ tang vật lớn thế này hiếm có lắm:
Lâm Tiểu Phượng gật đầu, thậm chí khi đó cô còn chưa đếm kỹ:” Chỉ có thể là còn nhiều hơn chứ không ít hơn được đâu, khi đó tôi không thể xử lý, tạm thời phong tỏa, báo với đội trưởng ... Đội trưởng vừa báo lên trên vừa xin bắt giữ, không ngờ chúng manh động như thế, dám tấn công cướp người.”
“ Chỗ dựa của hắn là gì?” Dư Tội hỏi vấn đề quan tâm nhất, đơn vị của bọn họ chỉ cấp phó khoa thôi, đồn trưởng đồn công an người ta còn cấp chính khoa:
“ Không rõ, chỉ biết là không nhỏ, xảy ra chuyện một cái là đám người phân cục nhảy bổ vào kiếm chuyện với chúng ta, như trách chúng ta lắm chuyện không nên bắt người vậy ... Sáng nay tôi vừa mới biết, chú Giả Hạo Thành hình như là lãnh đạo khu, cha hắn là Giả Chính Tuân là thương nhân cũng có sức ảnh hưởng ... Tuy nhiều lần không xử lý được hắn, sớm biết hắn không dễ đụng vào, nhưng ai ngờ ...” Lâm Tiểu Phượng nghiến răng phẫn nộ, điều không nói cũng rõ, cảnh sát bao che tội phạm, đả kích cả người mình, còn chuyện gì uất ức hơn nữa không:
“ E hèm.” Viên đốc sát vô tình nghe thấy lời Lâm Tiểu Phượng, hắng giọng một tiếng nhắc nhở:
Dư Tội nhổ phẹt một bãi nước bọt, trừng mắt với viên đốc sát, từ từ nghĩ rõ vấn đề quái lạ bên trong, nào là cướp nhảy ra tấn công, nào là cảnh sát giữ người mình, giờ vụ án lên tới phân cục, lên tới cục thành phố, không có phần của đơn vị nhỏ bọn họ nữa. Cho dù là bại lộ thì lấy chuyện tập kích cảnh sát che đậy cùng di chuyển sự chú ý, không cần hoài nghi, dăm ba năm sau bắt nghi phạm về “tự thú”, thế là chỉ còn là sự kiện tập kích cảnh sát từ thủa nào không ai chú ý, xử qua loa, chạy chọt lại nghênh ngang ngoài đường. Mẹ nó, đây là thời đại NDT.
“ Đừng kích động, hiện giờ đội trọng án đã tiếp nhận rồi, đây không phải là chuyện nhỏ đâu, không cẩn thận là hủy luôn bản thân đấy.” Lâm Tiểu Phượng nắm chặt tay Dư Tội giữ lại, biết bộ ba bọn họ cực kỳ thân thiết, sợ y không kiềm chế nổi làm chuyện quá khích, cho dù thường ngày y tỏ là trưởng thành chững chạc, thì ở cái tuổi này máu trong người vẫn là thứ máu nóng như dung nham:
Một bên là cái đội bị coi như con ghẻ khó khăn lắm mới có chút thành tựu để mọi người nở mày nở mặt, mọi người còn đang bàn tán cuối năm được thưởng thế nào, một bên là bạn học là anh em sớm chiều có nhau bao năm, vụt một cái tất cả không còn, chẳng biết ai sẽ phải gánh qua sự kiện này. Oán khí ngùn ngụt trong lòng Dư Tội không sao kiềm chế được, nhưng y trải qua cả tuổi thơ thế này rồi, càng giận y càng bình tĩnh:” Chị Lâm, tôi muốn đi nhà xí.”
Lâm Tiểu Phượng buông tay, Dư Tội sải bước đi, đám đồng đội nhìn thấy hai bàn tay bóp chặt tới không còn sắc máu của Dư Tội, đều đồng tình, ba người họ rất thân, mà giờ lại phải ngồi đây trơ mắt nhìn, trong khi anh là một cảnh sát, đặt vào địa vị bản thân, không ai chịu nổi hết.
“ Đứng lại, không được đi lại tùy tiện.” Một đốc sát đang thúc giục người khác viết lời khai, bị Dư Tội đi qua quệt phải, quát:
Dư Tội như bị điếc, vẫn đi ra cửa, người còn lại nổi nóng đuổi theo nắm tay y kéo lại: “Có nghe thấy gì không, tố chất gì thế hả?”
“ Tôi đi vệ sinh.” Nghe giọng Dư Tội thật khó nhận ra y đang nổi giận:” Ở chỗ rẽ, không xa, tôi lại chẳng chạy được.”
Đốc sát hơi chút nghi hoặc, nhưng nhìn mặt y không phát hiện ra gì, thò đầu nhìn nhà vệ sinh, chẳng thể ngăn người ta, phất tay: “ Đi đi, nhanh lên đấy.”
Trong phòng chẳng hiểu vì sao mà rộ lên trang cười, hai đốc sát hoang mang, còn Dư Tội thì bỗng nhiên không đi nữa, đứng ở bên cửa, viên đốc sát nhíu mày:” Sao còn chưa đi?”
“ Tôi không muốn đi nữa, mà hai anh là ai? Sao cứ ngồi chồm hỗm ở đây như khỉ đầu chó thế?” Dư Tội nhếch mép hỏi, bộ dạng rất đáng ăn đòn, làm tiếng cười càng lớn:
Hai viên đốc sát bị y khiêu khích tới tím mặt, chỉ là hoang mang không rõ chuyện gì, càng không rõ vì sao người này đột nhiên trở mặt. Đốc sát cao cao chỉ mặt Dư Tội: “ Cậu vừa nói cái gì, cậu thử nói lại xem nào?”
“ Cậu tên là gì, số hiệu bao nhiêu? Hay là hiệp cảnh?” Người còn lại cũng không khách khí nữa, vì Dư Tội không mặc đồng phục nên họ không biết y có phải là cảnh sát biên chế hay không:
Đốc sát chính là cảnh sát trong cảnh sát, chuyên quản lý các loại cảnh sát, bọn họ có loại cảnh hàm khác, đội mũ cảnh sát màu trắng, dù là cảnh sát biên chế có chữ "trưởng" đối diện với đốc sát cũng phải cúi đầu. Hai bên cương một cái, trong phòng yên tĩnh ngay, sợ xảy ra chuyện, ai nấy đã nhìn ra động tác nhỏ của Dư Tội.
Chính là cố ý gây sự đấy, Dư Tội khinh khỉnh: “ Vênh váo nhỉ, các anh là cảnh sát à?”
.......
Ở đây chưa nói đầy đủ vai trò của đốc sát rồi đội trọng án v..v..v. vì những điều này bên Hắc Oa nói rõ rồi, tác giả không lặp lại. Thế nên mới nói Hắc Oa là nền tảng của tất cả truyện của Lão Thường.