“ Cái gì?” Hai đốc sát ngẩn ra, nghe không nhầm, nhìn Dư Tội chằm chằm, không biết có nên bắt giam người này ngay không:
“ Điều lệ cảnh sát quy định, khi chấp hành công vụ phải đưa ra giấy chứng nhận, từ lúc tôi đi qua cửa chỉ thấy các anh đi qua đi lại diễu võ giương oai quát người này lệnh người kia. Ở đây đều là những người liều mạng ở tuyến đầu, lại còn có người anh em đang nằm trong bệnh viện, ai cũng nóng lòng tìm ra hung thủ, nhưng lại có kẻ ngăn cản cảnh sát truy bắt tội phạm, lại còn trông coi chúng tôi như phạm nhân ... Tôi hỏi lại, các anh có phải là cảnh sát không? Hay là thứ giả mạo, mang giấy tờ ra đây.” Dư Tội mặt âm trầm lời lẽ đanh thép:
“ Tôi cũng chưa thấy họ mang giấy tờ ra lần nào đã quát tháo mọi người.”
“ Đúng, đưa giấy tờ ra đây, làm theo luật.” Phía dưới tích tụ bất mãn đã lâu nhao nhao hưởng ứng:
Đốc sát cao cho tay vào túi, đột nhiên toàn thân run lên, trố mắt, vị còn lại cũng sờ hết túi này tới túi kia, lúng túng như gà mắc tóc, chợt nhìn thấy có người nén cười, hiểu ra, người cao chỉ mặt Dư Tội, nói không lựa lời: “ Mày, mày là thằng ăn trộm.”
“ Nói lại lần nữa xem? Nếu không lấy giấy tờ ra, chúng tôi coi là giả mạo ... Anh nói tôi là ăn trộm chứ gì? Bằng câu nói này chứng tỏ anh có vấn đề nhận thức và tư tưởng nghiêm trọng.” Dư Tội tiến tới một bước, ánh mắt cực kỳ dễ sợ, quát: “ Lui ra sau.”
Hai người kia là dân làm việc văn phòng, sao chống nổi khí thế của người từng là ông trùm buôn lậu, bất giác lùi lại, rầm một cái. Dư Tội đóng cửa lại, hai đốc sát trố mắt, bộ trang phục đốc sát có thể trấn nhiếp bất kỳ loại cảnh sát nào, hôm nay mất tác dụng.
Giấy tờ sớm sang tay rồi, lúc đi qua bọn họ, Dư Tội đã trộm mất, đã thế y còn chưa buông tha, quát:” Ngồi xuống.”
“ Cái ... Cái gì? Cậu dám?” Đốc sát cao tức tới run rẩy:
“ Cảnh sát đây, ngồi xuống tiếp nhận tra hỏi.” Dư Tội lấy phù hiệu cảnh sát của mình, trong phòng ầm ầm quát tháo trợ uy, hai đốc sát nhìn nhau, giữa tiếng quát mắng không ngớt bên tai, đành từ từ ngồi xuống:
Không nên chọc giận đám đông, kẻ ngốc cũng biết điều ấy, hai đốc sát đành cắn răng nhịn nhục, Dư Tội thì không biết điều, chống đối cấp trên đã không thể chấp nhận, huống hồ người ta là đốc sát.
Ai cũng biết làm thế là sai, nhưng có khoái cảm tràn ngập trong lòng át hết, Lâm Tiểu Phượng cũng chỉ biết thở dài, ngay từ lúc Dư Tội ăn trộm giấy tờ của hai vị đốc sát là không thể vãn hồi nữa, cho nên về sau ngăn cản là vô nghĩa.
Dư Tội có thể nói từ bé tới lớn trừ cha y thì chỉ có một con chó và mấy người anh em đó thôi, thường ngày anh em cãi vã công kích chơi xấu nhau đấy, nhưng khi ai đó xảy ra chuyện, là vấn đề khác rồi, đi tới trước mặt hai viên đốc sát: “ Tôi nghe nói Nhị Đông bị đâm hai dao, anh ấy không chỉ là anh em của tôi, còn là anh em của các anh ... Tôi nghĩ, nếu như tôi bị đâm, còn anh em sớm tối có nhau lại như đám con rùa co ro trong mai, không làm gì cả, thì con mẹ nó tôi sẽ vô cùng nguội lạnh ...”
“ Con mẹ nó, lão tử chịu đủ rồi.” Dương Khương không nhịn được nữa đứng bật dậy, chỉ là đứng lên rồi mới phát hiện chỉ có một mình mình, hơi hoảng, đây là chuyện liên quan tới bát cơm, kích động chỉ hỏng chuyện:
“ Lần này Nhị Đông gặp nạn, chúng ta không lên tiếng, chỉ đứng nhìn, lần sau là tôi, các anh cũng đứng nhìn, lần sau là một trong số các anh, người khác đứng nhìn ... Đến bọn trộm còn biết đoàn kết bảo vệ nhau, còn chúng ta trơ mắt nhìn ...” Dư Tội chỉ lặp đi lặp lại vài chữ, mỗi chữ gần như cưc kỳ kiềm chế mới nói được trọn vẹn: “ Đi nào Dương Khương, chẳng qua là lũ trộm thôi, hai ta cũng bắt được.”
Bài diễn thuyết không hào hùng, nhưng cảm xúc trong từng lời nói khiến hốc mắt người ta cay xè, Dương Khương lúc này bất chấp luôn rồi, chạy theo Dư Tội.
“ Cả tôi nữa.” Ai ngờ người lên tiếng đi theo là Lâm Tiểu Phượng:
“ Tôi nữa.”
“ Cả tôi.”
Khi một người kích động, rất dễ có sức cảm nhiễm, đây là hiệu ứng đám đông, hơn bốn mươi đội viên đứng lên, ào ào tranh nhau ra khỏi phòng. Hai vị đốc sát sợ thật rồi, chuyện này về đơn vị, bọn họ cũng không gánh nổi trách nhiệm, đồng thời cũng thầm kêu may mắn vừa xong không ngoan ngồi xuống, nếu không chẳng biết chuyện gì.
Cục trưởng Ngụy vốn ở trong phòng đồn trưởng nghe thấy tiếng ồn ào, vội vàng chạy ra xem, thấy cảnh tượng kia, trượt chân một cái, loạng choạng vịn vào tường đứng thẳng được, mặt cắt không ra máu, cuống quít đuổi theo: “ Làm cái gì thế kia, quay về cho tôi … quay về, có nghe không … không hả?”
Không ít người quay đầu, nhưng là để nhổ một bãi nước bọt về phía tên lùn béo ú đáng tởm đó. Nghi phạm nhiều lần bị bắt không ít lần trong đó chính là vị phân cục trưởng Ngụy này gọi điện yêu cầu thả người, lần trước Giả Hạo Thành kiện vì bị đánh còn tới chửi mắng họ, lúc này trong mắt đám đông phẫn nộ. Ngụy Trường Hà khó tránh khỏi hiềm nghi chân trong chân ngoài với tội phạm.
“ Các người, các người …” Mặc dù nước bọt nhổ từ xa, không tới được, nhưng sỉ nhục đó quá rõ ràng, cục trưởng Ngụy nổi cơn lôi đình đứng trên tầng vịn lan can quát tháo cảnh sát phân cục ngăn cản: “ Phản rồi, phản rồi, người đâu, cản lại, cản lại cho tôi … không để ai thoát.”
Phân đội Hạnh Hoa có mười mấy người đang canh giữ nơi này, nhìn thấy đám đông ùn ùn kéo ra tức thì tay nắm tay tạo thành tường người chắn ở trước cổng lớn, một vị hô:” Các anh em, đội trọng án tiếp nhận vụ này rồi, đừng kích động.”
“ Mọi người, đừng làm phức tạp thêm nữa, tôi biết mọi người đang phẫn nộ, nhưng tin vào tổ chức.”
Giả sử đây là đội ngũ toàn cảnh sát chính thức, chắc chắn không thể xảy ra chuyện này, nhưng đội chống trộm cắp thì phần lớn là hiệp cảnh, hôm qua còn lang thang ngoài đường, hôm nay có thể khoác lên người bộ cảnh phục không có cảnh hàm rồi, bình thường đã gặp nhiều đối đãi bất công, chuyện này hôm nay chỉ có thể coi là tức nước vỡ bờ.
“ Lũ vô tổ chức, đứng lại, đứng lại, tôi sẽ khai trừ tất cả các người, các người nghĩ đây là đâu, muốn đi là đi à?” Ngụy Trường Hà mặt tím như gan lợn ở sau chỉ tay chửi mắng:
“ Các anh thực sự muốn ngăn chúng tôi à?”
Lời này không có chút tác dụng gì, còn như đổ dầu vào lửa, đoàn người đội chống buôn trộm cắp chân không ngừng, hai bên bắt đầu đùn đẩy nhau. đột nhiên thấy Lão Thử tay cầm cái thắt lưng, cảnh sát kia quần tụt tới gối, những người khác tức thì hiểu ngay, trong đội ai chẳng có chút mánh khóe trộm cắp, thấy sao học vậy, tường người tan vỡ, bị bốn mấy người tràn qua.
Cả đám cảnh sát phân cục tay giữ thắt lưng bàng hoàng nhìn cảnh tượng chưa bao giờ có, một cảnh sát đứng tuổi đá đít một người trẻ hơn định đuổi: “ Cút về, gặp được đồng đội như vậy không dễ , để họ đi đi, lần này phân cục chúng ta làm việc không phải, rõ ràng có kẻ giở trò, vậy mà đi chèn ép người mình.”
“ Lão Ngô, đừng nói nữa, vì cái mồm thối này mà anh vẫn lẹt đẹt không thăng chức được đấy.” Người sáng mắt không ít, chẳng qua không dám nói ra thôi:
Phân cục trưởng Ngụy dậm chân trước cổng chửi bới khản giọng không tác dụng gì, đoàn người kia chạy đi gây náo loạn cả ngõ rồi, hoảng hốt chạy lên phòng hội nghị, mở cửa giải cứu cho hai vị đốc sát, rối rít xin lỗi, sau đó chạy lên văn phòng đội trưởng, vỗ bàn quát tháo: “ Lão Lưu, anh xem đi, anh dẫn dắt đội ngũ kiểu gì thế hả, dám xem thường cấp trên, thoát ly chỉ huy ... Tôi ra lệnh cho anh, lập tức gọi họ về đội.”
“ Cục trưởng Ngụy, anh quên là vừa nãy tuyên bố tôi bị đình chỉ điều tra à, tôi lấy cái gì mà chỉ huy?” Lưu Tinh Tinh ngồi nguyên tại chỗ, nhả từng làn khói hết sức nhàn nhã, chỉ chỉ tay hai cảnh sát ngồi trước mặt:” Anh xem, tôi đang bị tra hỏi kìa.”
“ Anh, anh ...” Ngụy Trường Hà run rẩy nói không ra lời, không xong, không xong rồi, xảy ra chuyện này, hắn cũng bị nghi ngờ năng lực chỉ huy đội ngũ, không khéo ghế khó giữ, cái ghế này mà mất, vô số kẻ sẽ trèo lên đầu lên cổ hắn, vội vội vàng vàng ra ngoài tay bấm số gọi lên trên cục, vẫn nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng cười quái dị của Lưu Tinh Tinh: