Chuyện xảy ra vào lúc 9 giờ 20 phút, lúc này vì một cảnh sát bị đâm, chi cục trưởng hình sự Khổng Khánh Nghiệp phẫn nộ gửi ngay đội trọng án xuống điều tra, đồng thời thông báo lên trên cục tổ chức hội nghị ứng phó khẩn cấp. Kết quả bên trên lấy lý do địa điểm xảy ra vụ án thuộc khu vực quản lý của đại đội hình cảnh số hai, bọn họ thông thuộc địa bàn hơn cho nên rút đội trọng án về thay bằng đại đội hai. Không ngờ mệnh lệnh vừa in thành văn bản, đội trọng án vừa rút đi thì nhận được tin tức do phân cục trưởng Ngụy Trường Hà báo lên, toàn bộ đội viên đại đội điều tra tội phạm đường phố kháng lệnh, thoát ly chỉ huy của tổ chức.
Nghe nói cục trưởng Vương khi đó đập vỡ điện thoại giữa hội nghị, mệnh lệnh toàn thể đốc sát thành phố xuất quân bắt người, cảnh sát thì thu hồi phù hiệu, bắt giam cảnh tỉnh, hiệp cảnh thì khai trừ tại chỗ ...
“ Ồ, Vạn Qua, chuyện gì thế?” Hứa Bình Thu ở trên xe nhận được điện thoại của Thiệu Vạn Qua, ông ta vừa đi chuyến dài trăm km, mệt mỏi khép mắt dưỡng thần, mới nghe mấy câu trên điện thoại vội vàng bảo lái xe: “ Mau mau, đỗ lại.”
Lái xe ngạc nhiên: “ Xử trưởng Hứa, đang ở đường cao tốc, phải tới đầu đường tiếp theo mới dừng được.”
Hứa Bình Thu phất tay ra hiệu đừng lên tiếng, hỏi gấp vào điện thoại:” Tin tức chắc chắn chứ, ai ra lệnh?”
“ Không sai ạ, cục trưởng Vương ra lệnh rút đội trọng án về, cũng chính ông ấy ra lệnh bắt người, giờ trên cục sắp lên cơn hết rồi, đội chống trộm cắp kháng lệnh tập thể, toàn bộ đốc sát thành phố ra quân, còn thông báo chính thức qua điện thoại cảnh vụ.” Trong điện thoại Thiệu Van Qua trả lời bằng giọng điệu rất kỳ quái, giống mỉa mai:
Ngu xuẩn, ngu xuẩn, Hứa Bình Thu mặt tối sầm:” Người bị thương thì sao?”
“ Là Lý Nhị Đông ạ, không biết xử trưởng có nhớ không, cậu ta vốn ở đại đội hai, sau đó chuyển sang đội chống trộm cắp … bị đâm hai phát vào bụng, vẫn đang phẫu thuật, nhưng không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa ... Hai người còn lại bị thương nhẹ, theo tình huống tôi nắm bắt được, bọn họ bị tập kích khi áp giải nghi phạm, chi tiết hơn thì không tra được vì khi tôi tới nơi thì cả đội chống trộm cắp chỉ còn lại đội trưởng thôi.”
“ Vụ án này phải tốc chiến tốc thắng, tập trung lực lượng trong đội bắt nghi phạm đào thoát ... Đúng rồi, mấy người bọn họ tình huống thế nào, có gì báo khẩn cho tôi ...”
Hứa Bình Thu cúp điện thoại, người bị thương là Lý Nhị Đông thì trong chuyện này khó thiếu phần của Dư Tội, nghĩ một lúc bất chấp vừa mới rời Đại Nguyên, ra lệnh quay về, lái xe tuy không hiểu chuyện gì, nhưng nhanh chóng nghe theo.
Không dùng ngay người đội chống trộm cắp, lại giao cho phân cục, rồi đã phái đội trọng án rồi còn rút về, từ đội trọng án lại chuyển trách nhiệm cho đại đội hai. Nhìn có vẻ như thể hiện sự coi trọng vớ vụ án, nhưng Hứa Bình Thu quá hiểu mánh khóe trong đó, càng nhiều lực lượng trách nhiệm chồng chéo, tham gia, càng thêm rối, càng kéo chân nhau ...
Rốt cuộc ông không nhịn được đấm bàn, nói thành tiếng: “ Ngu xuẩn, ngu xuẩn, có kẻ giở trò bẩn thỉu, Vương Thiếu Phong ứng phó càng ngu ngốc, thế này thành chuyện lớn rồi.”
…….. ………….
Thiệu Vạn Qua cúp điện thoại xong nhìn thấy tiếng ting, vội vàng chạy ra.
Đậu Hiểu Ba dìu Thử Tiêu đầu quấn mấy vòng băng trắng dầy, mặt tái đi vì mất máu, thảm hại vô cùng. Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi hai tay nắm chặt thi thoảng lại đứng bật dậy, Lạc Gia Long bần thần nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, Ngô Quang Vũ áp giọng gọi điện thoại, mắt đỏ ngầu. Thiệu Vạn Qua vừa bước vào gặp cảnh này thì hơi bât ngờ, Lý Nhị Đông thường ngày mồm rất thối, nói chuyện không qua đầu óc, mất lòng người khác, lại có nhiều người quan tâm như thế, ít nhất đám người đại đội hai đều bỏ việc tới đây rồi.
Cảnh sát là tập thể đặc thù, công tác đặc thù, đặc biệt là người tuyến đầu thường đối diện với nguy hiểm, có tình cảm gần như máu mủ tình thâm, đơn giản mà nói gọi nhau là anh em, còn khăng khít hơn cả anh em.
Tinh, Tôn Nghệ hớt ha hớt hải từ trong thang máy chạy ra, theo sau là Chu Văn Quyên thở hồng hộc, cô gái ít nói hỏi gấp:” Đội trưởng Thiệu, bạn học của chúng tôi đâu?”
“ Chỗ kia.” Thiệu Vạn Qua chỉ tay đám người đang đứng ngồi không yên, lòng hâm mộ lắm:
Hành lang dài im phăng phắc, từng giây từng phút qua đi, đến khi đèn báo hiệu ở cửa phòng cấp cứu chuyển màu, tất cả đứng bật dậy, bác sĩ đi ra không cần hỏi đã trấn an mọi người, không sao, ổn rồi, sẽ hồi phục nhanh thôi.
Nói nghe đơn giản, nhưng phẫu thuật mấy tiếng liền, ai cũng biết người anh em mình vừa từ Quỷ Môn Quan về, mừng mừng tủi tủi, cám ơn loạn xạ một hồi, tim quay về chỗ, đến lúc tính xổ, Trương Mãnh chỉ mặt Thử Tiêu: “ Con mẹ nó cậu làm ăn kiểu gì, sao để Lão Nhị bị đâm thành ra như thế?”
Tôn Nghệ càng gay gắt: “ Thằng chó này vốn tham sống sợ chết, xảy ra chuyện chắc chắn nó chạy nhanh hơn thỏ.”
“ Tôi bị oan.” Thử Tiêu vừa nói to một cái, đầu lại ong ong, mắt hoa lên, đối diện với sự chỉ trích của đám anh em, đành nhịn đau mà kể khổ: “ Tôi vừa xuống xe một cái thì bị người ta cầm gạch đập vào đầu, bảy tám tên xông lên, tôi chẳng phải siêu nhân, làm sao cản được ...”
Chẳng ai thèm để ý tới hắn, cửa phòng cấp cứu mở ra, Lý Nhị Đông gây mê cục bộ nên vẫn còn tương đối tỉnh táo, nhưng yếu tới mức không thể nói gì, mí mắt sụp xuống, cố ngước mắt nhìn đám anh em, cười với Chu Văn Quyên đứng gần mình nhất. Chu Văn Quyên mắt ươn ướt nắm tay hắn, nói vài câu vỗ về.
Giường được đẩy qua đám đông, không ngờ thấy cả đội trưởng cũ, Thiệu Vạn Qua, môi mấp máy, hắn muốn nói mình không làm mất mặt cảnh sát, hắn rời đại đội hai không phải vì nhát gan, mà ở đó không hợp, đội chống trộm cắp họ còn nguy hiểm hơn. Thiệu Vạn Qua đưa tay ra hiệu, là động tác khi đột kích và bắt giữ mới dùng, ý tứ là: Người anh em, bảo trọng.
Hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra theo gò má Lý Nhị Đông, Thiệu Vạn Qua xua tay để mọi người tránh đường cho xe đi vào phòng bệnh.
Thử Tiêu lau nước mắt, ấm ức bật khóc:” Bằng vào cái gì lại trách tôi, sớm biết như vậy tôi tự đâm vài dao cho rồi ...”
Thiệu Vạn Qua trừng mắt với đám kia, không cho ai lên tiếng: “ Đừng khóc nữa, bây giờ không phải lúc khóc, cậu ở hiện trường, giờ cần cậu cung cấp tư liệu chi tiết ... Có nhìn thấy là ai không?”
“ Không thấy, bọn chúng đều đeo khẩu trang.” Thử Tiêu khẽ lắc đầu, giây phút kinh hồn đó kỳ thực chỉ có vài giây, hai chiếc xe đột nhiên chặn cửa ngõ, hắn phanh gấp, đâm xiên vào một xe, sau đó thấy một đám người đeo khẩu trang cầm vũ khí nhảy xuống, khi biết sợ thì bị đánh ngất:
“ Biển số xe thì sao?”
“ Lúc đó đám người cầm vũ khí xông tới, tôi lại đi xem biển số xe à?”
“ Còn thể hình đặc trưng?”
“ Lúc đó trời còn chưa sáng, làm sao thấy cái gì, chúng lại đeo khẩu trang, đều là nam, thế có tính không?” Thử Tiêu cảm giác mình đang bị thẩm vấn tức tối nói mấy câu giận dỗi, hắn thấy mình oan vô kể, chỉ vì bị thương không nặng bằng Lý Nhị Đông mà bị chỉ trích:
Thiệu Vạn Qua xua tay, giao Thử Tiêu cho hai cảnh sát đi cùng, quay sang hỏi hiệp cảnh mà mọi người đều gọi là Rậm Lông, cơ bản tình hình giống nhau, chúng đeo khẩu trang, đánh ngất Thử Tiêu lái xe và Rậm Lâm ở ghế phụ lái, Lý Nhị Đông mở cửa sau kéo nghi phạm chạy về đội, bị một tên đuổi theo dùng dao đâm ...
Không cung cấp được manh mối giá trị hơn, Rậm Lông cũng hổ thẹn tự trách giống Thử Tiêu, nói thế nào thì cũng là cảnh sát, lần này mất mặt lớn.