Không hỏi thêm được bất kỳ thông tin hữu ích nào, trạng thái tinh thần của Thử Tiêu lại không tốt, bác sĩ xuất hiện tỏ ra rất không vui, nói hai bệnh nhân này từ lúc vào viện còn chưa nghỉ ngơi. Thiệu Vạn Qua đành thôi không hỏi nữa, bảo những người trong đội đưa hai người về phòng nghỉ ngơi trước, xuống lầu thấy Giải Băng đứng tựa vào bên tường mới nhận ra hắn không lên cùng mình, lấy làm lạ hỏi: “ Sao cậu không lên trên đó, đứng đây làm cái gì?”
“ Lúc ở trường bọn họ không thích tôi, chẳng cần lên làm gì, đội trưởng Thiệu, tình hình ra sao?” Giải Băng đi luôn vào chủ đề, chưa đầy một năm mà soái ca đã đen đi không ít, điều này không làm ảnh hưởng tới khí chất văn nhã của hắn, trái lại lại còn làm tăng vẻ thành thục nam tính, đặc biệt ánh mắt mang chút u sầu đúng là sát thủ thiếu nữ, đứng một lúc đã làm không ít y tá đi qua không nỡ rời bước:
“ Chả ra sao cả, Nghiêm Đức Tiêu và Mao Chí Cao bị đánh ngất, chẳng biết gì, Lý Nhị Đông thì chưa thể hỏi, nhưng tôi đoán chừng cậu ta cũng chẳng thể nói được gì hơn đâu, vì đối phương đều đeo khẩu trang, trời thì tối, lại tập kích bất ngờ, khó lắm.” Thiệu Vạn Qua gặp khó, vụ tập kích cảnh sát này giao cho đại đội hai, ai ngờ lại là người quen:
“ Vậy thì phải nhờ tới đội chống trộm cắp, đó là địa bàn của bọn họ, chỉ bọn họ mới biết rõ nhất, không chừng bọn họ sớm biết là ai ra tay rồi.” Giải Băng đúng là nhập nghề rất nhanh, chỉ trúng ngay điểm mấu chốt vụ án:
Thiệu Vạn Qua cười nhạt xua tay:” Cậu không biết rồi, đội chống trộm cắp tập thể kháng lệnh, người bạn học kia của cậu dẫn toàn thể đội viên nổi giận bỏ đi, giờ đốc sát đi khắp nơi truy lùng ... Ài, tôi không thể không thừa nhận, khóa các cậu nhiều yêu nghiệt, cậu ta là thứ yêu nghiệt nhất, nhưng mà lần này thì xong rồi, cởi áo là cái chắc.”
Kháng lệnh tập thể ư? Giải Băng líu lưỡi, sao lại xảy ra chuyện như thế được:” Dư Tội sao?”
Thiệu Vạn Qua gật đầu, có chút nuối tiếc không sớm biết thứ yêu nghiệt này, nếu dùng tinh thần bất chấp đó vào chính đạo, còn sợ có thứ tội phạm nào không cúi đầu à?
Giải Băng khựng lại một bước, nghe hành vi phá luật của Dư Tội, hắn không tán thành song có chút khâm phục, lắc đầu nuối tiếc, trong đội ngũ này, không chấp nhận kẻ kháng lệnh như cậu ta, dù trăm ngàn lý do chính đáng tới mấy thì cũng chỉ có một kết cục.
Lúc này là 10 giờ 50 phút sáng, hiện trường sơ bộ kiểm tra xong, đội hai đưa hai tổ tham gia vào quá trình điều tra và truy bắt hiềm nghi, không có gì bất ngờ, Lý Nhị Đông cũng không cung cấp được manh mối giá trị, chỉ miêu tả được chiều cao.
Bất ngờ lại xảy ra, chi đội trưởng Khổng Khánh Nghiệp lại chỉ thị làm rõ nội tình đội chống trộm cắp, khả năng có người tiết lộ tin tức, có thể qua đó truy ra nghi phạm bỏ trốn. Hành động can dự trắng trợn tới hướng đi vụ án này làm Thiệu Vạn Qua không thể không suy nghĩ sâu hơn về vụ án đã rất có vấn đề này.
11 giờ bốn chiếc xe của ban đốc sát cục công an thành phố bao vây bảy người ở một quán ăn đường vành đai phía nam, bảy thành viên của đội chống trộm cắp. xác minh thân phận, toàn là hiệp cảnh, ít tuổi nhất 21 tuổi, nhiều nhất 30, đang uống rượu nghiến răng nghiến lợi thương lượng gì đó. Khi đốc sát tuyên bố giải trừ hợp đồng, thu hồi lại giấy tờ và công cụ, vốn tưởng phải đe dọa một phen, không ngờ bị người ta tới tấp ném vào mặt.
Đốc sát dẫn đội Tống Tấn Dương tới từ cơ sở, hắn nhận ra người lớn tuổi nhất trong nhóm này là Cư Quang Minh, từng được cục công an biểu dương, nhìn bảy người ai nấy mặt đỏ bừng bừng, bình tĩnh hỏi chuyện: “ Lão Cư, tôi nhận ra anh, năm ngoái trong lễ biểu dương nhân vật tấm gương cơ sở còn có anh, anh là đồng chí lâu năm, sao lại làm chuyện này?”
Hiệp cảnh không mấy cơ hội được biểu dương, Cư Quang Minh do bắt trộm bị thương mới được, nếu là cản sát chính thức thì sớm thăng chức rồi.
Cư Quang Minh cầm chai rượu tu ừng ực, đập xuống cái rầm: “ Đúng thế, tôi là đồng chí lâu năm, làm hiệp cảnh 8 năm rồi, đổ máu rồi, đến kháng chiến cũng thắng lợi rồi, vậy mà tôi thì không được cho lên chính chức ... Lão tử hôm nay không làm hiệp cảnh thì vẫn phải làm con người, không giống lũ chó nào đó, anh em ở phía trước liều mạng, đổ máu rồi, còn lũ chó ở ở phía sau cắn thêm một phát, cái thứ tổ chức như thế lão tử không cần nữa ... Mọi người đi thôi.”
Bẩy người đá ghế ném đũa, đi theo Cư Quang Mình, còn nhổ nước bọt về phía đám đốc sát ăn mặc chỉnh chu, bên đốc sát không ai nói gì, lòng mỗi người tự có cán cân, tám năm không được chuyển chính chức? Lại còn là cảnh sát được khen thưởng. Đúng là bất công.
Chuyện này hỏng rồi, phải có ẩn tình, bên trên làm sao thế, không nắm được tình thế à, chẳng lẽ định thanh trừ toàn bộ đội chống trộm cắp? Hiệp cảnh tuy bị chỉ trích, nhưng tuyệt đại đa số cảnh vụ cơ sở do họ làm, ít nhất họ dễ được mọi người đồng tình hơn đám đại lão gia rung đùi ngồi trong cơ quan. Vì thế công tác đội đốc sát cố tình chậm lại, chỉ thu được một phần tư giấy tờ và trang bị của đội chống trộm cắp, đều là hiệp cảnh.
Thành quả ít, nhưng lời bàn tán nhiều, không biết vô tình hay cố ý, tuyên ngôn của Lão Cư lan truyền rất nhanh, tất nhiên không ai lên tiếng bênh vực một hiệp cảnh tầng chót, song ánh mắt bất thiện ném về phía văn phòng lãnh đạo cục công an ngày một nhiều.
11 giờ 40 phút.
An Gia Lộ, Âu Yến Tử dẫn Tế muội tử khóc nức nở tới bệnh viện vũ cảnh số 3, chuyện của Thử Tiêu đã thông báo cho gia quyến, gia quyến của hắn ở thành phố chỉ có một người bạn gái. Tế muội tử hay tin thì bấn loạn, chỉ biết gọi điện cho An Gia Lộ, vừa vặn Âu Yến Tử đang thất nghiệp ở nhà tới ban xuất nhập cảnh thăm An Gia Lộ, hay tin bạn học bị thương, cùng nhau tới bệnh viện.
“ Tinh Tinh, em đừng khóc nữa, không sao mà.” Âu Yến Tử khuyên nhủ:
“ Hu hu, anh ấy làm sao thì em sống thế nào?” Tế muội tử tới trước bệnh viện không dám vào nữa, sợ thấy cảnh không ai muốn thấy:
“ Đi thôi, không sao, Lý Nhị Đông mới là người bị thương nặng nhất, Thử Tiêu chị bị đập một cái vào đầu.” An Gia Lộ trên đường đi liên lạc khắp bạn bè rồi, biết kha khá tin tức:
Ai dè Tế muội tử càng khóc thảm hơn: “ Chị An, thế anh ấy có bị ngốc không, còn nhận ra em không?”
Âu Yến Tử vốn đang đau buồn, nghe vậy dở khóc dở cười, dọa:” Còn khóc nữa biến thành đồ ngốc đấy.”
An Gia Lộ ngăn lại, cô vợ nhỏ mà Thử Tiêu nhặt được này nhà ở thôn trên núi, không được đi học, 14, 15 tuổi đã đi làm công nhân ở xưởng may hàng giả, trình độ văn hóa vẻn vẹn ở tính tiền ghi sổ thôi, tình cảm thì vô cùng chân thành thuần khiết.
Không ngờ cô nương không sợ, tuy khóc suốt nhưng giọng kiên quyết: “ Nếu anh ấy bị ngốc, em cùng anh ấy về quê làm ruộng, em nuôi anh ấy, còn hơn làm cảnh sát suốt ngày đi biền biệt, lại còn nơm nớp lo sợ.”
An Gia Lộ mắng nhẹ Âu Yến Tử : “ Nghe thấy chưa, đấy là tình yêu vĩ đại ... Tế muội tử, em yên tâm, cái đầu của Thử Tiêu có bị ngốc một nửa vẫn thông minh hơn người thường.”
Âu Yến Tử lè lưỡi, đi tụt lại nhìn cô nương nhỏ nhắn kia, cảm giác rất hoang đường, đi vào đại sảnh, vừa vặn Giải Băng cùng một nhóm cảnh sát nữa từ thang máy đi ra, An Gia Lộ vờ như không thấy tiếp tục đi qua, nhưng Giải Băng bảo mấy đồng đội đợi, chặn đường An Gia Lộ.
An Gia Lộ ngữ khí chế giễu: “ Chà, đội trưởng Giải, có chuyện gì à?”