“ Anh ..” Giải Băng định giải thích thì Tế muội tử đã nhào tới hỏi Thử Tiêu thế nào, vội khuyên nhủ không sao, vừa rồi còn ăn bát mỳ to.
Đối phó xong với Tế muội tử thì An Gia Lộ đi mất rồi, Giải Băng không biết làm sao, đành thở dài đi theo đội ngũ.
“ An An, làm sao thế, bạn và Giải Băng bái bai rồi à?” Không ngờ hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Âu Yến Tử chấn kinh vô cùng, cứ nghĩ đôi trai tài gái sắc này cứ vậy tiến thẳng hôn nhân, thành truyền kỳ ngưỡng mộ của mọi người, sao bỗng chốc quan hệ ác liệt như thế:
“ Mình và anh ta vốn chẳng có chuyện gì, mọi người tưởng tượng ra, thế nên cũng chẳng có cái gì gọi là bái bai hết.” An Gia Lộ tuy kiêu ngạo hếch mặt lên, nhưng nghe ra mùi vị thất tình trong đó.
Chỉ là hôm nay không phải lúc truy cứu chuyện này, Âu Yến Tử giữ thang máy, đợi Tế muội tử đuổi kịp cùng đi lên tầng 5, vừa đi ra thì có người hô: “ Thử Tiêu, em gái … gái cậu tới.”
Lại có thêm hai cái đầu nữa thò ra nhìn: “ Thử Tiêu, em gái kìa.”
Thế là Thử Tiêu vừa gặm táo vừa chạy, tức thì cắn luôn phái lưỡi, kệ đau chạy tới ôm Tế muội tử, Tế muội tử nổi giận, khóc lóc ầm ĩ, đấm vai hắn: “ Sao anh không nói cho em biết ... Sao không nói cho em, bị thương cũng không cho em biết ... Lừa em, lại lừa em …”
“ Anh không lừa em, anh sợ em lo ... Con mẹ đứa nào nói với vợ tôi thế ... Đừng khóc, Tinh Tinh, anh không làm cảnh sát nữa, anh về nhà nấu cơm giặt quần áo cho em ...” Thử Tiêu lau nước mắt cho Tế muội tử, Tế muội tử sờ dải băng dày trên đầu hắn, bi thương ngập cõi lòng, hai người ôm nhau khóc, khóc tới muốn ngập hành lang, làm hai cô gái An Gia Lộ và Âu Yến Tử bị tình yêu vĩ đại làm cảm động đỏ hoe mắt không nỡ nhìn.
“ Được rồi, yên tĩnh, đây là hành lang bệnh viện, làm cứ như là đường tình nhân vậy.” Trương Mãnh không chịu nổi nữa, hai người này khóc làm không ít bệnh nhân thò đầu nhìn, cái cảnh nhìn sao cũng thấy giống diễn kịch:
Lạc Gia Long cũng có chung cảm thụ, quay sang nói với đám anh em:” Này, mọi người nói xem, vì sao bi kịch động lòng người như thế không phát sinh trên người soái ca và mỹ nữ, cứ lần này tới lần khác do Thử Tiêu diễn xuất.”
“ Đừng nói chua loét thế, nếu có em gái như Tế muội tử, tôi chắc chắn sẽ lấy làm vợ.” Tôn Nghệ lẩm bẩm:
Ngô Quang Vũ huých vai: “ Giờ cũng đâu muộn, nhảy vào tranh với Thử Tiêu đi, cậu có phần thắng cao hơn đấy.”
“ Đúng là một đám không biết xấu hổ, đói khát tới độ em gái của anh em cũng muốn tranh à?” Hùng Kiếm Phi trừng mắt lên với đám bạn học, lại thấy Trương Mãnh nhìn An Gia Lộ đang khuyên giải tới Tế muội tử tới thất thần càng khó chịu hơn, đá một phát: “ Đúng là vô dụng, không có gái thì chết à?”
“ Chết thì không chết, nhưng mà sống cũng vô nghĩa.” Ngô Quang Vũ trêu: “ Này Gấu Chó, luyện đồng tử công tới tầng mấy rồi, có độ kiếp phi thăng nổi không?”
Hùng Kiếm Phi vì nhà nghèo, ngoại hình dọa chết con nhà lành, cho nên trước giờ luôn sống hình đơn bóng chiếc, nghe câu này cáu luôn, bàn tay lớn vươn ra bóp cổ Ngô Quang Vũ dạy bảo cách làm người.
An Gia Lộ, Âu Yến Tử vốn định hỏi tình hình Lý Nhị Đông, song nhìn đám bạn học cũ nhốn nháo thế này thì đoán chừng là không có gì đáng lo nữa, lòng yên tâm hẳn. Đợi họ ồn ào một hồi, khi hai cô hỏi tới đám người này mới thở ngắn than dài, nói là ở phòng chăm sóc đặc biệt cách đây mấy gian, đã ngủ rồi, không có nguy hiểm tới tính mạng nhưng không hề nhẹ, bị đâm vào ruột non, riêng phẫu thuật gần ba tiếng, phải tĩnh dưỡng thời gian.
Lạc Gia Long dẫn hai cô gái đi xem, cả đám cũng nhón chân đi theo, rời hành lang, rẽ một cái, ngoài tấm kính, từng gương mặt quan tâm hiện lên, lúc này không một ai làm ồn nữa, đứng đó nhìn người anh em, người bạn nằm đó thiêm thiếp, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau ...
12 giờ, tổ một đại đội hai qua camera giám sát giao thông căn cứ vào miêu tả khóa chặt hai chiếc xe gây án, chụp được một khuôn mặt mơ hồ, kỹ thuật hình sự từ chi tiết nhỏ nhặt nhất khôi phục lại nhận dạng, công việc này không phải là khó, nhưng cần sự tỉ mỉ kiên nhẫn cùng rất nhiều thời gian.
Cùng lúc ấy tổ hai phát ra yêu cầu hiệp trợ điều tra với đội trị an thuộc phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, đồn công an đường Ổ Thành, mục tiêu là tìm hai chiếc xe van lái qua phố thương nghiệp vào 4 giờ sáng, chuyện này làm khó họ rồi, ở cái phố thương nghiệp mật độ nhân khẩu đông đúc này, đa phần thương hộ dùng chiếc xe van nhỏ vừa kinh tế lại đa dụng đó, rất khó tra.
13 giờ chiều, cục trưởng cục công an thành phố Vương Thiếu Phong liên cục hai lần gọi điện hỏi đại đội hai tiến triển của vụ án, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất phải bắt được nghi phạm trốn thoát và hung thủ về quy án. Trong điện thoại lãnh đạo gần như nổi trận lôi đình, rõ ràng sự kiện hôm nay làm ông ta tức giận hơn cả một vụ án mạng làm chấn kinh toàn thành phố.
Thế nhưng nguyên không phải do bản thân vụ án mà ảnh hưởng xấu vượt dự liệu của nó.
Điều làm ông ta tức giận nhất là ở trên mạng một bài viết ( Đường Ổ Thành tội phạm tập kích cảnh sát, ba người bị thương), trong đó có miêu tả quá trình áp giải nạn nhân, nghi phạm là người XHĐ gây ra, còn mập mờ ám chỉ nghi phạm là người có chỗ dựa lớn, nhiều lần bị bắt những được thả "không rõ lý do". Khó tránh người ta liên tưởng tới mặt u ám, bất lợi cho tiếng tăm cảnh sát lẫn hài hòa xã hội.
Đợi khi cảnh sát mạng phát hiện ra thì trên mạng nhanh chóng tạo ra cơn sóng nho nhỏ, bây giờ tin tức xấu về "cảnh sát" là món ăn được ưa chuộng của người dân rồi, khi còn do dự thì chi đội cảnh sát mạng, chi đội hình sự đồng loạt xin chỉ thị.
Khó, xác nhận tin tức đó không được, khác nào nói với quần chúng, sức chiến đấu của cảnh sát yếu kém, nội bộ có vấn đề, mà xóa đi cũng không được, không gian mạng giờ khó kiểm soát hơn mấy năm trước, càng che đậy càng giống thật, không ai đo được sức tưởng tượng của quần chúng có thể đạt tới trình độ nào, đoán cảnh sát bị giết, đoán cấp trên bịt miệng người không nghe lời cũng không chừng đâu.
Cho nên đành chọn cách "khuất nhục" nhất là giữ im lặng, sau đó liên tục gây áp lực với cấp dưới phá án.
Cũng may là sự kiện kháng lệnh tập thể kia còn chưa lộ ra ngoài, nếu không e là chấn động tới cả bộ công an rồi, bọn họ thành trò cười cả nước, không rõ lúc ấy đám truyền thông như kền kền rình xác thối sẽ dùng lời lẽ khó nghe gì. Tưởng tượng cái tiêu đề “Hơn 40 cảnh sát kháng lệnh tập thể” là ông ta đã run rồi, lúc ấy chẳng thể nói hiệp cảnh không phải là cảnh sát.
Vương Thiếu Phong đi đi lại lại trong phòng, mấy lần thúc giục bên đốc sát bắt người, nhưng tiến độ quá chậm, chửi bới một hồi chưa hả, bấm một số điện thoại, bên kia vừa bắt máy rống lên: “ Ngụy Trường Hà, liệu chừng chùi cái đít của anh cho sạch sẽ …”
Cũng nhận ra quyết định lấp liếm chuyện này của mình là sai, nhưng ai có thể đám hiệp cảnh đó vô tổ chức vô kỷ luật tới mức đó, còn cái thằng nhãi Dư Tội gì đó nữa, nhất định trừng trị đích đáng, bây giờ không còn cách nào khác, đành sai càng thêm sai thôi.
Sự kiện dần dần lớn lên, nguồn lực cảnh vụ dần dần điều động tăng cường, nhưng tất cả vẫn không theo kịp tốc độ yêu cầu của cấp trên.
....
Hôm nay dừng ở đây.