14 giờ 40 phút, Lý Nhị Đông lần nữa tỉnh lại, miêu tả quá trình bị tấn công, cuộc trao đổi vụ án tổ chức ngay ở bệnh viện, Thiệu Vạn Qua mượn bệnh viện một gian phòng dùng tạm, hai tổ tập trung tinh anh điều tra trong đội. Lý Hằng, Triệu Ngang Xuyên, Trần Thành Công, Phương Khả Quân, lại thêm vào Giải Băng vừa nổi lên, trong đội gọi 5 người này là ngũ hổ tướng của đội trưởng, từ buổi sáng tiếp nhận vụ án bận tới trưa, chỉ có cốc mỳ ăn liền lót dạ.
Thiệu Vạn Qua xưa nay xưa này phong cách mạnh mẽ dứt khoát, vỗ bàn bắt đầu:” Vụ án chỉ có thế, nói khó thì cũng không tính là khó, thêm vào thời hạn và ảnh hưởng xã hội thì phiền lắm, nói đi, kiếm chỗ đột phá từ đâu, Lý Hàng, cậu trước ...”
Đây chính là người bị trọng thương ở vụ án ma túy Quảng Châu, máu lửa thúc đẩy người ta nhanh chóng trưởng thành, Lý Hàng lật ghi chép buổi sáng:” Manh mối camera giám sát, tôi kiến nghị là phụ, chuyện xảy ra vào lúc 5 giờ 30 phút, mà xe bị khóa mục tiêu đi qua vào luc 4 giờ sáng, tính theo thời gian, bọn chúng tới ngoài đội chống trộm cắp vào 4 giờ 20, nói cách khác chúng chuẩn bị đầy đủ để đợi xe áp giải.”
“ Được, điều một tổ điều tra do cậu phụ trách, trọng điểm các xe vận hành không giấy phép, bao gồm xe cũ được thu gom về địa phương, tra xem trong thời gian đó còn có xe khả nghi tương tự không?” Thiệu Vạn Qua an bài xong nhìn sang Thiệu Ngang Xuyên, đây là cảnh sát cao lớn, thích cười đùa, khi Thử Tiêu và Lý Nhị Đông ở đại đội hai, quan hệ rất thân thiết:
“ Khi tôi tới đội chống trộm cắp thì họ đã thoát ly chỉ huy rồi, theo tôi thấy, loại chuyện này khả năng nội ứng ngoại hợp rất cao ...” Triệu Ngang Xuyên vẻ mặt nghiêm túc: “ Hơn nữa để tôi nói một cách ngốc nghếch nhé, nếu tôi có một đám thủ hạ dám ra tay tập kích xe cảnh sát cướp người thì tôi đã đi cướp ngân hàng cho rồi, dù sao là trọng tội ngang nhau...”
“ Này, này, nói vào chủ đề đi.” Thiệu Vạn Qua vỗ bàn nhắc nhở:
“ À, chủ đề là chúng ta phá án không thể thiếu đội chống trộm cắp, nghi phạm bị cướp đi Giả Hạo Thành, căn cứ vào ghi chép, bị đồn cảnh sát tạm giữ hai lần, bị đội chống trộm cắp giữ không dưới 6 lần, người hiểu nghi phạm nhất và đứng sau lưng hắn, hẳn đều ở đội chống trộm cắp.”
“ Nói có lý ... Lát nữa cậu liên hệ với Nghiêm Đức Tiêu và hiệp cảnh họ Mao, bất mãn thì bất mãn, án vẫn phải làm, tôi nghĩ ở điểm này họ không từ chối đâu, nếu liên hệ được với đội viên thoát ly chỉ huy càng tốt.” Thiệu Vạn Qua lại hỏi tới Trần Thành Công và Phương Khả Quân, một kiểm tra hiện trường, một điều tra bối cảnh, cơ bản nhất trí với lời khai người bị thương, vũ khí sử dụng là một dao ba cạnh, còn lại là ống sắt cùng gạch, trang bị tiêu chuẩn của lưu manh côn đồ, chẳng có gì để tra:
Về phần bối cảnh, Giả Hạo Thành là ông chủ hiệu kinh doanh xe đạp điện ở đường Ổ Thành, nhưng đăng ký pháp nhân là cha hắn, đây là tên phú nhị đại tiêu chuẩn chơi bời cờ bạc gái mú, giá thế không tệ, có tiền, chú lại là phó khu trưởng. Nghe nói sau khi xảy ra vụ án, cha hắn lên trận chi đội hình sự nói rõ tình hình, yêu cầu cảnh sát bắt thằng nghịch tử về quy án.
Nói tới đoạn đại nghĩa diệt thân này thì Thiệu Vạn Qua do dự lấy thuốc lá ra hút, không thể không liên hệ với mấy cuộc điện thoại của chi đội trưởng Khổng Khánh Nghiệp, phiền đây, theo thói quen vuốt mái tóc dựng đứng, đội viên yên tĩnh, vị đội trưởng này không giống cảnh sát, ít nhất nhìn bề ngoài là thế, một năm bốn mùa để đầu đinh nửa tấc, mặt dài như ngựa, hai mắt sâu âm u, mũi khoằm, so với kẻ xấu trên phim thì có khí chất hơn một bậc.
“ Vậy tiếp theo ... Giải Băng, cậu nói đi, cái đầu cậu nhạy hơn mấy người chúng tôi.: Thiệu Vạn Qua che dấu vừa thất thần, điểm danh:
Mọi người nhìn chàng soái ca vào đội chưa đầy một năm, ở đội hai đều phải dựa vào bản lĩnh được người khác tôn trọng, mà Giải soái ca mặt phân tích và phán đoán đúng là có chỗ hơn người, nếu không đã chẳng thể ngồi ngang hàng với những người lăn lộn trước họng súng mũi dao.
“ Có vài điểm nghi vấn, thứ nhất, bảo đại nghĩa diệt thân thì tôi không tin.” Giải Băng mở màn bằng vấn đề ai cũng ngửi ra mùi, dễ nhận được đồng tình để triển khai ý tiếp theo:” Thứ hai, nghi vấn ở điều anh Triệu nói, kẻ dám tấn công cảnh sát không dễ tìm, gọi là được thuê đi thì đáng bao tiền nào? Đúng là cướp ngân hàng lãi hơn ... Trừ khi có một loại tình huống, đó là bản thân nghi phạm chính là dân XHĐ, mới có khả năng tổ chức gây án manh động như thế.
“ Nghi vấn thứ ba, nói một câu khó nghe, với gia sản và quan hệ của Giả Hạo Thành dù bị vào trại giam cũng chẳng thành vấn đề, hắn dư tiền để ném người ta ngất xỉu, tội tiêu thụ tang vật hai ba năm thôi, bỏ tiền ra chạy cái án treo cũng dễ dàng, vì sao phải mạo hiểm cướp người, vô lý!”
“ Động cơ tấn công cảnh sát ở đây không có.”
Phòng hội nghị lâm thời im lặng, cái vụ án càng bới càng thấy trái khoáy này khiến người ta khó xử, đều là hình cảnh lâu năm rồi, cũng biết vài thứ không thể đụng chạm vào.
“ Nói có lý, đi theo lối suy nghĩ của cậu ... An bài thế này đi, Tiểu Giải, cậu và Ngang Xuyên chỉ huy một đội, ra tay từ địa bàn của đội chống trộm cắp. Lý Hàng, Thành Công, Khả Quân ba người tự phân công, tập trung tinh lực truy lùng hung thủ, chẳng có gì để nhấn mạnh, nghi ai thì nhắm vào kẻ đó. Tôi không quan tâm chỗ dựa với thân phận của hắn là gì, tôi cần kết quả, muộn nhất vào giờ này ngày mai tôi phải thấy tin tức xác thực.” Thiệu Vạn Quan đấm bàn ra quyết định, kỳ thực là tránh nặng tìm nhẹ rồi, chỉ tìm nghi phạm bỏ trốn mà không đào sâu hơn vào vụ án vốn là nguồn cơn xảy ra vấn đề:
Vụ án đó tạm thời giác lại đã.
Đám đội viên tố chất huẩn luyện cao đồng loạt đứng dậy đáp "vâng", nhanh chóng thu dọn rời đi, Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên ghé tai thì thầm bàn tán, sau đó cùng tới phòng bệnh của Nghiêm Đức Tiêu.
Bên trong đang nói cười rôm rả, Giải Băng vừa xuất hiện một cái là yên ắng ngay, lúc ở trường hắn quá kiêu ngạo khinh người, đặc biệt là với nhóm anh em của Dư Tội thì quan hệ càng ác liệt, giờ hắn đã nhận ra sai lầm, nhưng chuyện cũ thì không khắc phục được, lúc này hơi lúng túng gọi:” Đức Tiêu, tôi có thể nói chuyện với cậu không? Ừm …”
“ Ra ngoài, ra ngoài đợi, mau lên.” Triệu Ngang Xuyên thô bạo đuổi những người khác đi:
Người trong đọi như Hùng Kiếm Phi tỏ ra khó chịu, An Gia Lộ mặt lạnh lùng kéo Âu Yến Tử và Tế muội tử đi, trong phòng chỉ còn lại hai người người, Giải Băng ngồi xuống thở phào, may mà hắn và Nghiêm Đức Tiêu còn có chút ân tình, ôn hòa nói:” Đức Tiêu, cậu có thể liên hệ với người khác trong đội không?”
Nhắc một cái Thử Tiêu tỉnh ngộ:” Í, Rậm Lông, sao bọn vương bát đản trong đội không tới thăm chúng ta nhỉ, con mẹ nó, thiếu tình nghĩa thế là cùng.”
“ Chắc là bận.” Rậm Lông có chút rầu rĩ, hắn cũng nhận ra điều này:
“ Bận đến mấy cũng phải tới thăm anh em chứ, không tới thăm chúng ta thì tới thăm Nhị Đông, một lũ sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa.” Thử Tiêu càng nghĩ càng giận:
Giải Băng và Triệu Ngang Xuyên nghe vậy liền biết hai vị này chưa hay biết gì về vụ nổi loạn kia, cố gắng hòa hoãn ngữ khí muốn hai người kia đừng kích động, sau đó dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất kể lại chuyện đội chống trộm cắp đã thoát ly chỉ huy, theo đốc sát hiện trường báo về, người cầm đầu gây chuyện chính là Dư Tội.