Dư Tội cầm đầu đội chống trộm cắp kháng lệnh tập thể thoát ly chỉ huy? Thử Tiêu "ợ" một cái, thiếu chút nữa nôn cả bữa trưa, mặt cắt không ra máu, Rậm Lông thì ngồi cũng không vững, đều không tin, cuống cuồng truy hỏi Giải Băng đầu đuôi câu chuyện.
“ Thử Tiêu, có phải hôm qua Dư Tội tham gia thẩm vấn nghi phạm Giả Hạo Thành không, có phải là dùng thủ đoạn gì khiến người ta tức giận kiên quyết báo thù không?” Triệu Ngang Xuyên kinh nghiệm lâu năm rồi, chuyện tương tự gặp không phải chỉ một lần:
“ Không.” Thử Tiêu lắc đầu ngay lập tức, lúc này không thể ném đá xuống giếng như mọi khi được, với lại chỉ là dọa, có làm gì đâu, không thể tới mức bị báo thù như thế:
Rậm Lông cũng lắc đầu khẳng định:” Tuyệt đối không có.”
“ Vậy có thể liên hệ với họ không, đội đốc sát đang truy tìm họ khắp nơi. Đây không phải chuyện cậu ta giải quyết được đâu.” Giải Băng cố gắng nói thật hòa nhà sợ hai người kia phản cảm:
Thử Tiêu cũng cuống, lấy di động bấm số Dư Tội, bấm đi bấm lại, càng sốt ruột: “ Không liên hệ được, ngoài vùng phủ sóng rồi.”
“ Vậy cậu biết cậu ta có thể làm gì không? “ Triệu Ngang Xuyên lại hỏi:
Không liên lạc được, lại không tới đây thăm mình, Thử Tiêu biết Dư Tội muốn trả thù, ngày y tới bệnh viện có khi mang theo cả hung thủ, nếu bình thường hắn tin Dư Tội làm được, nhưng giờ còn có vấn đề quan trọng hơn: “ Tìm hung thủ chứ làm gì, anh không biết Dư Tội là loại người thế nào, ai khiến cậu ta khó chịu, cậu ta khiến người đó đái ra máu.”
“ Làm gì dễ dàng thế, ngay cả cậu còn không nói được đặc trưng của nghi phạm nữa là.” Giải Băng không cho rằng hành vi quá khích của Dư Tội giải quyết được vấn đề gì, thậm chí cản trở quá trình điều tra, giải thích: “ Ý anh Triệu là, cậu ấy có khả năng đi đâu?”
“ A, tới nhà nghi phạm xem, nói không chừng cậu ấy tới đó đập phá trút giận.” Đó cũng là việc Thử Tiêu muốn làm:
Rậm Lông buột miệng:” Dẫn bao nhiêu người đi, không phải là để phá cửa hiệu của Giả Hạo Thành chứ?”
Triệu Ngang giật mình:” Không thể nào, đập phá cướp bóc mà cũng dám làm à?”
“ Đó chính là phong cách của Dư Tội.” Giải Băng lẩm bẩm, sao quên được lần y chịu chút thua thiệt kéo quân tới trường thể dục đánh người nhập viện, đó cũng là sự kiện thay đổi con người hắn. Giải Băng đưa mắt ra hiệu rồi lui khỏi phòng, gọi điện hỏi đồn công an đường Ổ Thành xem có phái lực lượng tới địa điểm kia không, tà rồi, trống không, hai người vội vàng rời đi.
Trong bệnh viện tin tức Dư Tội cầm đầu dẫn người thoát ly chỉ huy, còn giam giữ đốc sát bị cái mồm rộng của Thử Tiêu kể ra kịch tính gấp trăm lần. Đám bạn học ngã ngửa, lúc nãy còn trách móc y không tới, giờ hay rồi, bản thân xấu hổ với người anh em, ít nhất y không ngồi đó rơi mấy giọt lệ vô dụng.
Chấn kinh chỉ mới bắt đầu mà thôi, Lạc Gia Long nhận được tin nhắn, vội nói: “ Của Dư Tội …”
Mọi người đồng loạt ghé đầu nhìn, sau đó cả phòng im thin thít, chỉ có Lạc Gia Long lặng lẽ chuồn mất.
Dư Tội thong thả thu lại di động, không phải là gọi điện cho Lạc Gia Long mà vừa dối trá dỗ dành Lâm Vũ Tịnh, bảo cô rằng không có chuyện gì nghiêm trọng, ngẩng đầu lên thì anh em trong đội đều đang nhìn y, không, còn có một bà chị, tuổi có thể gọi là dì.
Lúc này Lâm Tiểu Phượng chỉ có thêm lo lắng thôi, khi ấy kích động lên một cái là chẳng suy nghĩ gì, nhưng mà ai nghĩ lại kéo theo nhiều người như vậy, uy tín Dư Tội làm gì có lớn đến thế. Hình thành sự kiện “kháng lệnh tập thể” này có công không nhỏ của Lâm Tiểu Phượng, nếu là hiệp cảnh bị khai trừ cũng đành, nhưng cô dù sao được Đảng giáo dục, được nhân dân bồi dưỡng, làm cảnh sát nhiều năm, sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Sao vào lúc quan trọng lại không tin tổ chức, già đầu còn kích động.
Lúc rời đội thì hùng hổ lắm, tưởng giết người tới nơi rồi, rốt cuộc là ... chả làm gì hết, Dư Tội lại bảo mọi người trốn đi, nghỉ ngơi cho khỏe, cô không biết thở phào hay là khóc nữa. Hiệp cảnh chẳng sao, chỗ này không giữ anh, anh chẳng chết đói, nào bảo an, nào thành quản, có đâu là không cần người?
Lâm Tiểu Phượng đành phải nắm quyền chỉ huy, phân chia mọi người ra để theo dõi những địa điểm quan trọng, vì từ giờ bọn họ không còn còn được hỗ trợ thông tin nữa, lúc đó chẳng khác gì mắt mù tai điếc. Không ngờ tới trưa nhận được tin nhóm Cư Quang Minh bị đốc sát thu giấy tờ, tuyên bố khai trừ, những người chưa chạm mặt đốc sát mới sực tỉnh, vấn đề nghiêm trọng rồi.
Mấy người đi theo Lâm Tiểu Phượng gần như là tinh anh trong đội chống trộm cắp, Lâm Tiểu Phượng hơn 10 năm trong nghề, Dương Khương, cũng ở trong đội sáu bảy năm, đang đợi một ngày tổ chức khai ân cho làm cảnh sát chính thức. Quan Kỳ Sơn trước kia ở đồn công an đường Ổ Thành, vì tay chân không sạch sẽ mà bị ném tới đội, còn có Quách Kiện từng làm ở phân cục nam thành, vì chuyện trợ cấp mà cãi nhau với phân cục trưởng, cũng đá tới đội chống trộm cắp nốt, bốn năm năm liền rồi. Trừ Dương Khương ra thì ai cũng là cảnh sát trong biên chế, ít nhiều có vấn đề, nhất thời kích động đứng ra thì dễ, chứ muốn họ mạo hiểm cả sự nghiệp thì dễ dàng nhìn ra đáp án thì ánh mắt dao động của họ rồi.
Không thể nào.
“ Làm sao đây chị Phượng?”
Quách Kiện có đôi mắt nhìn ai cũng như đang gây hấn, Lâm Tiểu Phượng không đáp, trong đội cô có tư cách cao nhất, nhưng cả đời làm cảnh sát quèn chưa bao giờ đưa ra quyết định trọng đại, thời khắc này bảo cô nói gì chứ?
Quan Kỳ Sơn cũng hỏi:” Chị Phượng, nếu không chúng ta ra tự thú, cùng lắm là đình chỉ kiểm điểm thôi mà.”
Đúng thế, chẳng còn đâu đãi ngộ thấp hơi cái đội này nữa, chẳng ai muốn tới đây, công việc vẫn cần người làm, họ chẳng lo bị đuổi đi, Lâm Tiểu Phượng bế tắc rồi, quay sang Dư Tội, y đang ngốc nghếch nhìn ánh nắng trên đỉnh đầu, bọn họ đang ở trong cái vườn hoa nhỏ thuộc tiểu khu Huệ Dân đường Ổ Thành, ngồi trên chiếc ghế nghỉ dài bằng xi măng, ai nấy đều hối hận.
“ Dư Tội, cậu ngủ đấy à?” Lâm Tiểu Phượng nhìn thái độ Dư Tội không vui, đẩy vai y một cái:” Cậu nói đi, làm sao đây, tôi nói cậu to gan quá đấy, trước mặt bao người trộm cả giấy tờ của bên đốc sát.”
Nói tới chuyện này mọi người đều cười, đội viên trong đội cơ bản đều là nửa tên trộm, đó là quanh năm suốt tháng đối phó với trộm cắp học được, cho nên không dễ qua mắt họ.
Dư Tội vẫn bộ dạng lười nhác:” Tôi vẫn nghe mọi người nói chuyện đấy chứ, chỉ là đang đợi.”
“ Đợi cái gì?”
“ Đợi cho sự việc chín muồi rồi mới dễ ra tay, anh Quan, anh định về thật đấy à, lãnh đạo đang lên cơn, giờ mà về bị tóm làm điển hình ngay, chắc chắn chặt đầu anh răn đe người khác.”
Quan Kỳ Sơn bị dọa cho hết hồn, không dám nói chuyện trở về nữa:” Vậy thì cậu bảo phải làm sao, đốc sát đang đi khắp thế giới tìm chúng ta.”
“ Cho nên mới phải đợi sóng gió qua, đợi họ tới hết mấy chỗ khả nghi rồi rồi thì chúng ta mới hành động được, nếu không khác gì đâm đầu vào giọ. Luật pháp không xử được số đông, các anh lại chẳng phải không biết, nếu như bắt được hung thú, hoặc men theo manh mối này làm ra vài chuyện, khi đó chúng ta còn có thể ngẩng cao đầu mà về.” Dư Tội nửa dọa dẫm nửa dụ dỗ:
“ Tra ra sao khi khi mà chúng ta không dám thò mặt ra?”
“ Chúng ta đang ngồi đây cũng là điều tra đấy, chính vì chúng ta làm lớn chuyện, không ai dám bưng bít nữa, bên trên thế nào cũng sẽ phải gây áp lực cho đội khác phải nhanh việc này, chúng ta đợi họ tra ra manh mối thì chúng ta làm tiếp ... Được, bắt đầu từ bây giờ, trong 10 phút chúng ta quyết định nên làm gì, tôi sẽ báo tình hình hiện tại cho mọi người xem ...” Dư Tội ngồi bệt xuống đất, nhặt cục đá vẽ hiện trường, đánh dấu vị trí xe, thuật lại lời khai của Thử Tiêu, Rậm Lông cùng tiến triển các đội:
Có tên nội gián Lạc Gia Long, lại có anh em trong đại đội hai, muốn tin tức không làm khó được Dư Tội.