Trong cái công viên nhỏ của tiểu khu, năm sáu người chụm đầu vào một cái điện thoại, mà bộ dạng thì trông không có ai là giống người tử tế, không biết bàn tính chuyện ám muội gì, vì thế cư dân đi ngang qua đều cẩn thận né tránh, thậm trí còn cân nhắc có nên gọi điện báo cảnh sát hay không?
“ Không dễ tra, loại xe van này ở khu chúng ta không một vạn cũng tám nghìn, còn chưa nói chúng đem về hóa trang lại.” Quách Kiện lắc đầu, suốt ngày lăn lộn ngoài đường lạ gì tình hình trong khu vực:
“ Bây giờ chất lượng không khí không tốt, sáng sớm chạy bộ đeo khẩu trang khắp nơi, sẽ không có nhân chứng giá trị đâu.” Lâm Tiểu Phượng chỉ ra khó khăn nữa:
“ Với lại đã mấy tiếng rồi, nếu có tiền có quan hệ thì giờ đang ở máy bay tới Mỹ cũng nên.” Quan Kỳ Sơn cũng làm một câu mất nhuệ khí:
Ở trong nhóm này Dương Khương không có quyền phát ngôn, chỉ biết nhìn Dư Tội chờ đợi.
“ Chạy là cái chắc rồi, song mấu chốt không phải ở Giả Hạo Thành, hắn bị cướp đi chỉ là để di chuyển sự chú ý của tất cả mọi người thôi.” Ánh mắt Dư Tội rất phức tạp, chỉ Lâm Tiểu Phượng:” Mấu chốt là ở chị đấy ... Nào là phân cục, đồn công an, đội hình cảnh đều từng triệu tập Giả Hạo Thành, thằng này là một đống phân, không ai ưa hết, nhưng mà bao lần như thế có ai rảnh mà đi cướp hắn đâu, vậy thì khả năng là chị Phượng vô ý đào trúng án tiêu thụ tang vật sao? Tôi thấy cũng không, nếu thế thì phải cướp người từ tối qua mới đúng, vài người trực ban lại mệt mỏi lơ là, cướp người dễ như không ... Tấn công xe cảnh sát cướp người? Đây là chuyện kẻ bị lừa đá mới làm, có cái bản lĩnh này tôi chặn đường mấy xe bọn nhà giàu cướp tiền cũng ăn lớn ... Chuyện xảy ra sau khi chị Phượng báo cáo lên trên, làm thủ tục bắt giữ ... Chứng tỏ cái gì?”
“ Chúng che dấu chuyện khác.” Lâm Tiểu Phượng khẳng định chắc chắn, cô đã suy nghĩ suốt từ lúc đội bị phong tỏa:” Giả Hạo Thành chỉ là thằng hoàn khố ăn chơi phá phách, không đáng để ai mạo hiểm vì hắn, nhưng mà trong nhà hắn thì có, là chỗ dựa của hắn.”
“ Đúng rồi, tội tấn công cảnh sát cướp người còn nặng gấp chục lần tội tiêu thụ đồ trộm cắp, khẳng định là sợ chuyện bị đào bới ra hơn.”
“ Nhưng chúng ta ra tay từ đâu?” Mọi người nhìn thấy một tia hi vọng trong bóng tối:
“ Chị Phượng, thế nên tôi nói mấu chốt ở chị, chị nghĩ xem, bắt đầu từ lúc nào chị thấy vụ án này khiến chị hưng phấn ... vấn đề ở đâu?”
“ Ắc quy, nhìn thấy là tôi biết chuyện không nhỏ.” Lâm Tiểu Phượng đáp ngay tức thì: “ Sau khi tôi phong tỏa số ắc quy mới gọi điện cho đội trưởng báo cáo xin lệnh bắt, tôi đi cùng Tiểu Quan.”
Quan Kỳ Sơn cũng đi theo không hiểu: “ Cái đó có gì quan trọng, trông kho là lão già, cách nơi này không xa.”
“ Tin tức hẳn là từ đó truyền ra, rồi mới gấp gáp chuẩn bị vụ cướp.” Dư Tội nói cực kỳ chắc chắn: “ Vụ án này tưởng khó chứ kỳ thực không hề khó, thứ nhất chúng sử dụng chiếc xe không ai tra ra được, nói lên chúng cực kỳ hiểu tình hình khu vực này, vậy là người bản địa gây án. Thứ hai, đeo khẩu trang, có vẻ thông minh đấy, nhưng lại đi dùng gạch, ống sắt, dao ba cạnh, càng chứng tỏ đều gấp gáp gây án, chọn ngay thứ quen thuộc, tố cáo thân phận lưu manh của chúng. Thứ ba, trong thời gian ngắn như thế có thể xúi được người ra tay với cảnh sát đâu dễ, bằng điều kiện này chúng ta sàng lọc được 99% người trong khu rồi.”
Mọi người mắt sáng dần, hệ số khó khăn giảm xuống, ai này bắt đầu duyệt qua những kẻ đáng nghi trong địa bàn, lưu manh thì có thể bọn từng có tiền án tiền sự mới không sợ cảnh sát, còn kẻ tổ chức phải có tiền, có quan hệ mật thiết trong giới, lại có quan hệ với Giả Hạo Thành.
Lâm Tiểu Phượng nắm chặt tay: “ Giờ chuyện lớn như vậy, có khả năng 7 phần là chúng đã trốn đi, kẻ nào thỏa mãn điều kiện lại không còn ở địa phương thì chắc chắn 9 phần có tham gia rồi.”
Không ngồi yên được nữa rồi, ngồi yên chỉ thêm sốt ruột, mọi người đều thúc giục, Dư Tội cũng không thể làm mất sĩ khí, thời cơ chưa đủ chín muồi, hành đông đã vậy.
Đoàn người lên xe bus, trên xe gặp người quen, là hai thằng trộm đang kiếm cơ hội hành nghề, chào hỏi rất thân tình, lại còn trả tiền xe cho họ rồi mới đi, mọi người chỉ biết nhìn nhau cười trừ, loại người đó thì chịu thua rồi, bắt đi bắt lại thành người quen, quen tới mức chẳng còn coi nhau như giai cấp đối địch nữa rồi.
Quan Kỳ Sơn chỉ cửa hiệu chuyên kinh doanh xe điện Nhã Địch, giới thiệu cho Dư Tội đó là hiệu của Giả Hạo Thành, trong cũng ra dáng lắm, hai tầng, mặt tiền rất rộng, mở cái cửa hiệu đó phải vài chục vạn chứ không ít, mục tiêu bọn họ không ở đó mà nhà kho cách nơi này hơn 2 km.
Xe đi vào ngõ Hướng Dương, đây là ngõ lớn đủ cho cả xe đi qua, khi tới nơi, Lâm Tiểu Phượng đưa tay ngay mọi người nói nhỏ:” Chính là nơi này, hôm qua thẩm vấn hai tên trộm bị giam trong đội, theo lời khai của bọn chúng, giao dịch ở nơi này, tôi liền đi tra, ra được kho cách nơi giao dịch chưa tới 1 km ...”
“ Hai người niêm phong thế nào?” Quách Kiện hỏi:
“ Lúc đó còn làm thế nào được, ghi lại lời khai, danh sách, cấm chúng đụng chạm vào, sau đó là chị Phượng gọi về đội xin lệnh chính thức ... Sau đó xảy ra chuyện kia.” Quan Kỳ Sơn gãi đầu, nói đã thấy vấn đề:
Thế là xong, ai cũng biết bọn chúng đem đi cả rồi, thời buổi này còn mấy ai coi cảnh sát ra gì, đặc biệt là kẻ có tiền.
Xuống xe một cái đã có hai người ăn mặc như lưu manh đường phố tới gần, là đội viên của họ, sau khi rời đội theo an bài của Lâm Tiểu Phượng tới đây canh chừng, nói là cả phân cục ba và đốc sát đều đã tới đây ôm cây đợi thỏ, song hết trưa không thấy nên đi rồi, sau đó không có gì khác thường.
Tiếp tục để họ cảnh giới ở đầu ngõ, mấy người còn lại cúi đầu thương lượng với nhau rồi chia làm ba nhóm, Lâm Tiểu Phượng và Dư Tội trực tiếp gõ cửa chính, đây là kho lớn do hai tứ hợp viện sửa thành, gõ hồi lâu mới có người ra mở cửa, Lâm Tiểu Phương giơ phù hiệu:” Còn nhớ tôi không?”
“ Dạ có, mời mời.” Ông già trông cửa khúm núm khom mình:
Lâm Tiểu Phượng đi đầu:” Đi, xem chỗ ắc quy, mấy người không động chạm vào chứ?”
“ Không ạ, không ạ, tuyệt đối không dám.” Trông cửa hết sức khách khí, chẳng khác gì người làm với bà chủ, không thể chê trách gì, ngoài sân chất thùng xe đạp cao hai ba người, men theo thang đi xuống đất, góc trái chính là số ắc quy mà Lâm Tiểu Phượng niêm phong hôm qua, to bằng hai viên gạch, chất thành đống:
“ Là thứ này à? Sao tôi thấy không giống?” Lâm Tiểu Phượng đánh mắt ra hiệu cho Dư Tội, đổi rồi:
Không đổi mới là lạ, Dư Tội ngồi xuống nhìn, vẫy tay gọi trông cửa tới:” Này, giở trò đấy à, chỗ ắc quy này chảy nước cả rồi, nhặt ở đâu đấy, cái hôm qua chuyển đi đâu rồi?”
“ Úi, úi, đồng chí cảnh sát ơi, oan tày đình, oan tày đình mà, chúng tôi nào dám làm chuyện đó, nơi này vứt ắc quy cũ mà khách hàng thay ... Thật, chị cảnh sát, đêm qua chị tới có phải không nhìn rõ không, một cái bảy tám cân, chân tay tôi thế này chuyển sao được ... Với lại toàn là thứ vứt đi, chuyển đi đâu ...” Trông cửa thề thốt, sợ cảnh sát không tin:
Có điều cái bản mặt này Dư Tội quá quen rồi, giống như cha hắn đường đường chính chính vỗ ngực nói: Hoa quả nhà tôi tuyệt đối không có chất gây hại.
“ Chị Phượng, nên tra nguồn gốc chúng, giờ toàn bộ xe điện trong thành phố phải trăm vạn cái, nếu giở trò phát tài dễ lắm. Chỗ này càng nhìn càng giống ổ tang vật.” Dư Tội phủi tay đứng lên, vờ bỏ đi:
Lâm Tiểu Phượng không tra được thì phật ý mắng:” Này Dương Trọc, đừng giở trò với tôi đấy, đừng nghĩ tôi không nhìn ra, chuyện này chưa xong đâu, cứ đợi đấy.”
“ Ái dà, chị cảnh sát, chị nói gì thế, sao tôi không hiểu ... Chúng tôi xưa nay tuân thủ luật pháp, nộp thuế theo quy định, chị không cho chúng tôi thu hồi ắc quy cũ thì về sau chúng tôi không thu hồi là được ... Không tiễn.” Trông cửa có vẻ giận lắm, tiễn người đi xong đóng sầm cửa lại: