Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 304 - Q3 - Chương 109: Dòng Chảy Ngầm Cuồn Cuộn. (3)

Q3 - Chương 109: Dòng chảy ngầm cuồn cuộn. (3) Q3 - Chương 109: Dòng chảy ngầm cuồn cuộn. (3)

Cánh cửa sắt đóng mạnh lại sau lưng, dù lường trước được sự việc, Lâm Tiểu Phượng vẫn có chút hậm hực:” Đúng là có vấn đề, ông chủ bị bắt đi, vậy mà người làm thản nhiên như thế, hiếm có thật.”

Dư Tội khẽ gật đầu, y cũng chú ý tới điểm ấy, ông già đó mồm đầy dối trá, không tin được câu nào.

Hai người vờ rời đi, chỉ vài bước quay lại, dựa vào cổng sắt đợi.

“ A, Tiểu Trương hả, lại tới rồi ... vẫn con mụ đêm qua tối, mặt rỗ ấy, trông sợ chết người ... Này, tôi nói chuyện này tôi không làm nữa đâu, run lắm, lỡ người ta tra ra cái gì thì nắm xương già của tôi bỏ lại trong đó luôn mất. ... Cái gì? Bảo tôi một mình ở đây ... Này này, Hạo Thành đã xảy ra chuyện lớn như thế, tôi không sợ sao được? Cảnh sát tới sớm vài tiếng thôi thì đã bắt tôi rồi ... Được ... Nói trước, mai tìm người thay tôi đấy.”

Trông cửa đặt điện thoại xuống, sờ ngực trái vẫn còn đập thình thịch, may mà qua rồi, không cần ở lại chỗ thị phi này nữa, hay là đi ngay luôn hôm nay, Giả Hạo Thanh xảy ra chuyện, không khéo liên lụy tới mình, nhưng mà Giả gia quan hệ lớn như thế, chắc là không sao, chẳng phải bắt lần nào cũng phải thả à?

Thời buổi này làm người già như ông ta không hiểu nổi nữa, chục năm qua mọi thứ thay đổi tới chóng mặt, nhưng mà với người chỉ dựa vào đồng lương như ông ta mà nói, vừa không có gan là người xấu, cũng chẳng có giác ngộ làm người tốt, ôm chặt bát cơm mới là tối quan trọng.

Rầm! Rầm! Rầm!

“ Ra đây, ray đây!” Nghe tiếng gõ cửa, trông cửa lại đổi sang vẻ khum núm thường thấy, mở cửa ra thấy nữ cảnh sát kia quay lại, chưa gì kêu ca: “ Lại tra à? Tôi nói này các vị cảnh sát, không có thật ... Xem tôi tuổi cả đống này còn lừa ai? Huống hồ là lừa cảnh sát, cho thêm vài cái lá gan còn chẳng dám.”

Đi vào không chỉ một mà là bảy tám người, đóng cửa lại, vây quanh lão già, Quách Kiện cười gằn: “ Này lão Dương, 9 giờ chuyển một cái xe đi là xe gì? Hàng xóm thấy đấy.”

“ Xe đạp chứ gì nữa, mang ra phố bán, mỗi ngày đều phải bổ xung thêm hàng.” Trông cửa đáp rất lưu loát, luyện cả đấy:

“ Hình như còn còn một xe nữa, hàng xóm thấy vào mấy giờ nhỉ?” Quan Kỳ Sơn gãi gãi trán hỏi:

“ Cái đó, à, không nhớ, ờ, mấy giờ ấy nhỉ?” Trông cửa quanh có tìm cách đối phó:

Quan Kỳ Sơn không truy hỏi mà vỗ vai ông ta cười ha hả: “ Xem ông sợ chưa kìa, tôi nói bừa đấy, làm gì có ai nhìn thấy, tôi cũng không biết.”

“ Ha ha ha, ra là đùa, ha ha, anh cảnh sát anh thật hài hước.” Trông cửa chột dạ cười lấp liếm:

“ Dương Trọc, ông nói dối thì không phải là hài hước đâu, mà là khai man, đó cũng coi là tội đấy, nói đi, ông chủ đằng sau là ai, chúng tôi không làm khó một trông cửa.” Lâm Tiểu Phượng tức giận lão già này nói xấu mình sau lưng:

“ Làm, làm gì có ông chủ đằng sau nào, chúng tôi chỉ có một ông chủ tên là Giả Chính Tuần, giấy phép kinh doanh ghi rõ mà ... Ông chủ của chúng tôi là người tốt.” Trông cửa định ca tụng công đức thì một chàng trai dựng ông ta đứng thẳng lên, sau đó vuốt nếp nhăn trên quần áo, sau đó lấy ra thừ bằng đốt ngón tay ... Ông ta không biết thứ gì nhưng cuống lên, sớm nghe chuyện cảnh sát cho thứ phạm pháp vào người người ta để đổ tội rồi, rồi rít nói: “ Không phải là của tôi, sao lại ở trên người tôi?”

“ À, của tôi đấy, không cẩn thận đánh rơi vào trong túi của ông ...” Dư Tội nghiêm túc nói:

Lão già mắt liếc trái liếc phải, không nghĩ cảnh sát này lại thừa nhận, chỉ là không hiểu làm thế có mục đích gì, khi thấy chàng trai kia bấm nút, có giọng nói truyền ra.

"A, Tiểu Trương hả, lại tới rồi ... Vẫn con mụ đêm qua tối, mặt rỗ ấy, trông sợ chết người ... Này, tôi nói chuyện này tôi không làm nữa đâu, run lắm, lỡ người ta tra ra cái gì thì nắm xương già của tôi bỏ lại trong đó luôn mất. ... Cái gì? Bảo tôi một mình ở đây ."

Lão già mắt tức thì trắng dã, người nhũn ra, Quách Kiện và Quan Kỳ Sơn nhanh tay đỡ lấy.

“ Này này, lão già, đừng xảy ra chuyện gì nhé, nếu không lại đổ cho tội dọa đấy.” Đối với tướng mạo của mình, Lâm Tiểu Phượng cực kỳ kỵ húy có người nói mình mặt rỗ, thiếu chút nữa cho lão già này một đấm:

Dư Tội lại làm bộ ân cần phủi bụi trên áo ông ta:” Bác Dương, bác có vợ chứ?”

“ Có có.” Lão già làm ra vẻ đáng thương:

“ Tuổi này chắc có cháu rồi nhỉ, trai hay gái thế, có ngoan không?”

“ Có, cháu trai, bốn tuổi rồi.” Lão già không biết nghĩ tới cái gì, giọng sụt sùi:

“ Vậy ông gặp chuyện lớn rồi.” Dư Tội trở mặt như lật bàn tay: “ Lừa dối cảnh sát, giúp đỡ kẻ khác phạm tội, ngoan cố không khai báo, cộng lại phải giam vài năm ... Vợ ông chắc chả đợi đâu, đi kiểm lão già khác cho ông cái nón xanh, con cái ông từ mặt ông, chê ông làm mất mặt, cháu ông khỏi nói rồi, đến khi ông ra chắc nó nghĩ ăn mày tới nhà đuổi đi ... Lão già giỏi lắm, đến tổ tiên cũng không muốn nhìn mặt lão nữa.”

Mấy câu này chẳng có tí nghiệp vụ cảnh sát nào làm mấy vị đồng nghiệp mặt co giật, nhưng rất hiệu quả, lão già bật khóc, mồm méo đi, nước mắt nước mũi cả đống.

“ Khóc được cái chó gì, nói mau, tôi cho xéo về nhà với cháu.” Dư Tội hưng dữ quát:

“ Hả? … nói là được về nhà? Vâng vâng …” Lão già như vừa chết đi sống lại, cuống quít chộp lấy cọng cỏ cứu mạng:” Tôi nói, ở đó có hơn 200 bình ác quy, Thuận Tử mang đi rồi, không cho tôi nói, dọa tôi dám nói ra trừ 2 tháng tiền lương.”

Dư Tội nhìn đồng đội một lượt, song mọi người đều lắc đầu, biểu thị không biết cái tên này:” Thuận Tử là ai?”

“ Tôi không biết, là bạn từ nhỏ của Hạo Thành.” Lão già vừa trả lời thấy đám cảnh sát nhíu mày, vội giơ tay lên trời thề thốt:” Thật, thật đấy, tôi không dám nói dối nữa, nói dối tôi chết.”

Dư Tội tạm gác chuyện này sang bên:” Vậy trước kia hay có bình ắc quy như vậy phải không? Nhiều không?”

“ Có, thường xuyên, phải tới cả nghìn.”

Câu trả lời này làm mọi người đều rùng mình, vấn đề quả nhiên là ở đây rồi, Lâm Tiểu Phượng truy hỏi:” Không phải là đồ mới, giống trên xe tháo ra phải không?”

“ Đúng, cậu biết còn hỏi.”

“ Đương nhiên là biết, chỉ muốn xác nhận một chút thôi, sau đó đưa bác về nhà ... Chỗ này không thể nói chuyện, nào nào, chúng ta vào trong đi, để người ta thấy cười cho, bác Dương này, chuyện là thế nào nhỉ, kể chi tiết tôi nghe xem ...” Tra hỏi diễn ra hết sức thuận lợi, Dư Tội lần nữa thay đổi thái độ khoác vai lão già cực kỳ thân thiết đi vào trong:

Không lâu sau, chẳng biết trong kia xảy ra chuyện gì mà hai "bác cháu" vui vẻ đi ra, lão già chẳng hề giống vướng vào rắc rối, khách khí tiễn cảnh sát ra ngoài, sau đó khóa cửa lại, chạy còn nhanh hơn cảnh sát.

Có điều chuyện này không quan trọng nữa, tên Thuận Tử xúi bẩy ông già nói dối lọt vào tầm mắt đội chống trộm cắp, khi ra tới ngõ, vài cú điện thoại liên lạc qua lại những đội viên quen biết đủ loại tam giáo cửu lưu đã moi được ra.

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, nghi phạm mới ngoi lên này có chút lai lịch, tên Trương Hòa Thuận, công tác ở bộ phận hậu cần chính phủ khu, lái xe, mà chú Giả Hạo Thành là Giả Nguyên Thanh là phó khu trưởng.

Tuy chưa có chứng cứ gì, song đã đủ nói thêm được nhiều điều rồi ...

Bình Luận (0)
Comment