Cùng lúc đó đường Ổ Thành nơi xảy ra vụ án, ba đồn công an, phối hợp với hình cảnh đại đội hai, mười mấy người đang bận rộn điều tra. Ở phố thương mại này, hơn vạn hộ kinh doanh, bốn chợ bán buôn, một năm bốn mùa đông đúc nhốn nháo, người đông lắm chuyện là hiển nhiên, vì thế thấy xe cảnh sát đỗ bên đường, một đám cảnh sát đi vào từng cửa hiệu tra hỏi, cũng chẳng gây ảnh hưởng gì mấy.
Thế là thứ cần tra thì chẳng tra ra, lại nhận được một đống thứ chẳng liên quan, nào là sáng sớm nay thấy ai đó lén lút từ nhà ai đi ra, điệu bộ khả nghi, nào là phát hiện lưu manh cậy cửa, nào là sáng nay đồn công an triệu tập mười mấy người, toàn người tốt cả.
Còn ở trong đội căn cứ vào đặc trưng nghi phạm ở hiện trường, khôi phục hình ảnh diễn ra chậm chạp, công việc phức tạp này khi nào mới hoàn thành, hoàn thành rồi có thể dùng để truy lùng nghi phạm không vẫn chưa rõ.
Đúng 15 giờ, Giải Băng xem đồng hồ, ra hiệu cho Triệu Ngang Xuyên ra ngoài cửa hiệu.
Đó là cửa hiệu có hai chữ "Nhã Địch" chuyên kinh doanh xe đạp điện, diện tích mặt tiền hơn 200 m2, bày mấy trăm cái xe đạp điện đủ màu sắc, riêng nhân viên bán hàng có 7 người, bận rộn chẳng ai để ý tới hình cảnh đưa phù hiệu ra, hai người đi lại xem một lượt, cửa hiệu ở dải hoàng kim, làm ăn lại tốt như thế, khiến người ta thấy vụ án kia như chẳng dính dáng gì.
“ Giải Băng, người bạn của cậu, tên Dư Tội gì đó, rốt cuộc là người thế nào? Sao tôi nghe quen quen.” Triệu Ngang Xuyên vỗ vỗ trán, hắn chắc chắn nghe thấy cái tên này ở đâu đó rồi, vậy mà không sao nhớ ra:
Giải Băng nghe cái tên này thì vẻ mặt phức tạp, nói ngắn gọn:” Tôi ở trường từng bị cậu ta bẫy.”
“ Thế thì giỏi đấy.” Triệu Ngang Xuyên bật cười,:
“ Cậu ta cùng với Trương Mãnh, Hùng Kiếm Phi, Tôn Nghệ, Ngô Quang Vũ ở đội ta, cùng với Nghiêm Đức Tiêu, Lý Nhị Đông của đội chống trộm cắp là băng nhóm nhỏ chơi thân với nhau ... người khác hay gọi lén sau lưng là nhóm sâu hại.” Giải Băng mở cửa xe, thời đại học sinh qua rồi, trước kia chuyện khiến người ta giận sôi gan, giờ nghĩ lại chỉ thấy thêm vài chuyện vui thời đi học:
“ À, phải, tôi nhớ rồi, khi tôi ở Quảng Châu có loáng thoáng Nghiêm Đức Tiêu, Tôn Nghệ đi theo một người có nhắc tới cái tên này …” Triệu Ngang Xuyên sực nhớ ra đêm đó nhận được lệnh phải nghe lời chàng trai kỳ lạ, làm vài chuyện chẳng hiểu ra sao:” Tóc húi cua, dáng tầm trung, da đen, gầy gầy, nói chuyện cực kỳ lưu manh .. có phải cậu ta không?”
“ Tôi không chắc, rất khó miêu tả cậu ta, nhưng nếu là người mà tác phong khiến anh muốn đấm ngay lập tức thì đúng rồi đấy.”
Triệu Ngang Xuyên nhớ lại chàng trai sai phải cảnh sát như lưu manh đó, bật cười:” Vậy thì đúng rồi.”
“ Mà sao họ lại ở Quảng Châu?”
“ Không có gì, một vụ án ... có điều lệ bảo mật.” Triệu Ngang Xuyên thấy Giải Băng hoài nghi, chuyển đề tài:” Cậu nói xem, người bạn học đó của cậu tới mức dẫn người đi đập phá cửa hiệu của người ta không?”
“ Khó mà nói được, dồn ép quá cậu ta dám làm lắm, tôi thực sự hoài nghi thể chế hiện giờ của chúng ta, làm sao lại tuyển loại người đó vào đội ngũ cảnh sát.” Giải Băng lắc đầu, khi tra chìa khóa vào ổ, đột nhiên có linh cảm, dừng lại:” Anh Triệu, anh thấy nguồn gốc phát sinh vụ tấn công cướp người này là gì?”
“ Đây là vấn đề nghiêm túc, khả năng là Giả Hạo Thành bị bắt mà không khai, vì tên này bị bắt nhiều lần lắm rồi, sau đó đội chống trộm cắp dùng thủ đoạn quá tay, điều này có thể nói là chắc chắn, song cái này vẫn phủ định, vì đội nào chả dùng thủ đoạn đó, vậy thì là chuyện khác, do lệnh bắt được phê duyệt khiến đối phương cuống lên.”
“ Đúng vậy, theo tra hỏi của đội đốc sát vào lúc 2 giờ 10, Lâm Tiểu Phượng của đội chống trộm cắp thẩm vấn mấy tên trộm, tang vật là ắc quy xe đạp điện, sau đó khoảng 3 giờ 20 phút thì thông qua thủ tục bắt giữ từ viện kiểm sát, chừng 4 giờ về tới đội ... Hai tiếng sau áp giải phạm nhân đi gặp sự cố, không phải rõ rồi sao?” Giải Băng bóc tách từng nút thắt:
-“Chắc chắn là có người tiết lộ bí mật, nhưng tra thế nào, khả năng là hiệp cảnh nào đó lỡ miệng, hoặc người viện kiểm sát mách.” Triệu Ngang Xuyên thở dài, làm cảnh sát ngán nhất là đi tra người nhà:
“ Kiểm tra phương tiện thông tấn người có thể tiếp xúc với tin tức, thế nào cũng có phát hiện ... Nhà nghi phạm có hai cửa hiệu, đầu tư chắc phải trăm vạn, Giả Chính Tuân năm xưa chỉ là người bày quán sửa xe đạp đầu đường, vậy mà lập nên cơ nghiệp lớn thế này, thủ đoạn cũng không vừa, hơn nữa giờ có anh em làm phó khu trưởng, vấn đề không ít.” Giải Băng nổ máy lên đường, khó là khó ở đây, vấn đề thì nhìn thấy cả đống, nhưng đụng chạm vào không dễ, ở phương diện này, hắn lý giải càng sâu:
“ Càng ngày càng phiền, chẳng biết đào bới thêm ra chuyện gì.” Triệu Ngang Xuyên gọi điện cho bên kỹ thuật hình sự, men theo hướng người Lâm Tiểu Phượng tiếp xúc, cùng người biết tin Giả Hạo Thành bị bắt trong đêm để tra:
Nửa tiếng sau có manh mối làm người ta há hôc mồm, Giả Chính Tuân, Giả Nguyên Thanh từ khoảng 3 giờ sáng tới 5 giờ sáng, liên tục gọi đi mười mấy cú điện thoại, mà bên kia có đồn trưởng đồn công an, đội trưởng đội hình cảnh, chi đội trưởng và chính úy chi đội hình cảnh, thậm chí là lãnh đạo trên cục, cả Cẩu Vĩnh Cường, đội phó đội chống trộm cắp.
Ừ thì mấy cuộc điện thoại thôi, có nói lên cái gi đâu, chả lẽ vì người thân nghi phạm gọi điện thoại cho mà suy đoán bừa bãi à?
Thế là tin tức này lập tức bị phong tỏa, giới hạn vài người biết, kể cả Thiệu Vạn Qua từng nói bất kể tra tới ai cũng làm ra nhẽ, giờ đối diện với đống số điện thoại trong tay cũng gặp khó, nếu là một vị đã đành, đằng này là cả … ổ, đụng vào một cái, chẳng quá bằng phải thay máu cả hệ thống, vừa đọc tới một cái tên hắn thậm chí không dám nghĩ tiếp.
……. ……
13 giờ 20 chiều, trời trong gió nhẹ nắng ấm đồng thời cũng lạnh tới tê tái, thực sự thời tiết không thể tốt hơn cho việc nằm nhà đắp chăn ngủ, Dư Tội đứng như tên lưu manh vất vưởng đứng dựa lưng vào một cái cây, đặt tay lên miệng huýt sáo, nhưng không phải ghẹo gái, mà là nam, người đó dụi mắt từ nhà ra bộ dạng ngái ngủ không thèm để ý tới y, nhưng chuyện xảy ra sau đó làm hắn tỉnh ngay tức thì.
Thằng ăn mặc như lưu manh ấy "roẹt" một cái rạch qua xe đổ bên vỉa hè, vết xước dài từ đầu tới cuối chiếc xe yêu thương của hắn, đã thế còn làm cái mặt quỷ, giơ đồng xu trên tay rồi co cẳng chạy mất. Lái xe nổi điên quát tháo truy đuổi, còn thuận tay nhặt cục bê tông bên đường.
Đuổi, đuổi mãi, chạy được gần 1 km thì không chạy nổi nữa rồi, cầm cục bê tông thở phì phó, ai ngờ thằng lưu manh còn cả gan quay lại, mặt chẳng đỏ, thở chẳng gấp, nhơn nhơn cái mặt nói:” Ê đại ca, tôi hết tiền rồi, cho 100 tiêu tạm đi, đảm bảo sau này không rạch xe anh nữa.”
Mẹ nó, rạch xe người ta còn tống tiền, lái xe sao nuốt được cục tức này, cầm cục bê tông ném luôn, nhưng mà hắn kiệt sức rồi, ném chẳng tới, Dư Tội cười nhạo:” Này không cho chứ gì, tối tôi tới nhà tháo bánh xe.”
“ Con mẹ mày, chết đi ...” Lái xe giận muốn xỉu, cắn răng đuổi theo, thằng lưu manh chui luôn vào ngõ, hắn chẳng thèm nghĩ gì, cứ thế đuổi theo, không ngờ đâu ra có mấy người bẻ tay khống chế, hắn vừa định kêu cứu, nhưng bóp hàm kêu không nổi, bị chùm đầu tống lên xe, lúc này mới hiểu là hỏng rồi, bị gài bẫy rồi, thái độ thay đổi 180 độ, khóc lóc: “ Các anh ơi, có phải bắt nhầm người rồi không, em là thằng khố rách áo ôm, xe đi vay còn chưa trả hết, có gì đâu mà các anh bắt …”