Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 306 - Q3 - Chương 111: Dòng Chảy Ngầm Cuồn Cuộn. (5)

Q3 - Chương 111: Dòng chảy ngầm cuồn cuộn. (5) Q3 - Chương 111: Dòng chảy ngầm cuồn cuộn. (5)

Dư Tội kéo khăn chùm đầu của Lâm Tiểu Phượng, vả cho thằng vô phúc một phát:” Nhìn cho rõ đi, đây là các anh à?”

“ À, đúng, chị chị ..” Lái xe phát hiện ra một khuôn mặt rỗ vô cùng khủng bố, mặt tái dại như nhìn thấy ma, làm ai nấy cố nhịn cười:

Lâm Tiểu Phượng không dài dòng, lấy phù hiệu ra:” Nhìn cho rõ đi, cảnh sát đây.”

Ai dè lái xe từ trạng thái sợ hãi quay lại bình thường, rồi từ bình thường chuyển sang tức giận, chỉ mặt Dư Tội:” Mày là cảnh sát à, mày rạch xe tao, tao phải tố cáo mày.”

“ Mọi người thấy chưa, loại vương bát đản này sợ lưu manh chứ không sợ cảnh sát.” Dư Tội nhìn Lâm Tiểu Phượng với ánh mắt nói rồi chị không nghe, tát lái xe một cái: “ Biết tao là ai không, lưu manh được cảnh sát thuê, họ Đào tên Nhị Đá, lão đại ở đường Ổ Thành, con mẹ mày ở bên Hưng Hoa chạy sang địa bàn của tao gây chuyện, để cảnh sát tìm tao, mày nói xem tao có nên đập mày một trận không.”

Phải rồi cái mặt thằng này phải là lưu manh mới đúng, bảo cảnh sát thì ai tin, lái xe lại lần nửa đổi giọng điệu, nhanh hơn đống diễn viên thời nay: “ Đâu có ạ, tôi chỉ lấy hàng, không làm chuyện phạm pháp.”

Dư Tội trừng mắt:” Nói láo, mày ăn trộm ắc quy xe điện, có người nhìn thấy mày chở đi.”

“ Nói linh tinh, tôi không trộm, đó là hàng của ông chủ Trương.” Lái xe cãi lại:

“ Không thể nào, sao hàng của ông chủ Trương lại dấu trong nhà mày?” Nhìn cái vẻ mặt của Dư Tội chẳng thể biết là y có chứng cứ xác thực hay là nói bừa nói bậy:

Lái xe chẳng nghĩ gì, vội giải oan cho mình:” Tôi dấu cái đó làm gì chứ, không chở đi thiếu cái nào cả, đưa hết về nơi để hàng cho ông chủ Trương, không tin anh cứ tới đó mà hỏi.”

“ Thế thì ... xem ra đàn em của tôi nhìn nhầm mất rồi.” Dư Tội toét miệng cười, khách khí bắt tay:” Xin lỗi, xin lỗi, đừng để bụng.”

Quan Kỳ Sơn vỗ vai lái xe:” Hiểu lầm thì tốt rồi, dẫn chúng tôi tới nơi để hàng của ông chủ Trương xác nhận nào.”

Hỏng rồi, lái xe phát hiện, từ lúc cắm mặt truy đuổi thằng lưu manh rạch xe kia, đầu óc mình loạn mất rồi, ông chủ Trương đã dặn đi dặn lại là không được dẫn người ngoài tới.

Vừa do dự một cái, Lâm Tiểu Phượng quay đầu dọa:” Anh tên Lô Đại Đồng, thân phận tự nói rồi, một tên lái xe khố rách áo ôm, mua xe còn chưa trả hết tiền vay ngân hàng, sao nào có muốn chúng tôi coi là phương tiện gây án tịch thu xe để điều tra không? Tra dễ lắm, thời buổi này camera giao thông khắp nơi, nửa tiếng thôi là tra ra ... Hỏi một câu nữa, nơi để hàng ở đâu?”

“ Dạ, ở số 18 phố Bắc Doanh, xưởng bóng đèn cũ ...” Phải nói cái mặt Lâm Tiểu Phượng thi thoảng bất ngờ xuất hiện có thể khiến người yếu bóng vía són đái, lái xe trả lời xong một cái, lưng oằn xuống:

15 giờ 30 phút, nhận được tin nhắn thông báo của Lâm Tiểu Phượng, đội viên đội chống trộm cắp phân tán các nơi trong thành phố người đi xe đạp, người đi xe bus, người ké xe ba bánh, lần lượt tập kết, thậm chí có cả nhóm Cư Quang Minh bị đốc sát tuyên bố khai trừ.

Nói thật, mọi người chẳng phải vụ án gì mà tới, vất vả chỉ vì phần ân tình, đội chống trộm cắp họ là nơi thế nào, nơi vứt rác của chỗ khác, tới đây rồi chẳng còn đường lui, mà chẳng tiến nổi nữa, vừa có sự đồng cảm, lại bớt đi bon chen tranh đấu, tình cảm con người khăng khít hơn hẳn đơn vị khác. Thế nên khi nghe anh em trong đội bị đâm, không ai là không nghiến răng nghiến lợi thề trả món nợ này.

….. ……

Lúc này xe riêng của Hứa Bình Thu chầm chậm đi vào khu nhà chi đội hình sự thành phố Đại Nguyên, chính ủy chạy vội xuống đón, hai người chưa kịp vào trong thì xe của chi đội trưởng cũng tới nơi, chi đội trưởng Khổng tươi cười hoan nghênh lãnh đạo tới kiểm tra.

“ Chi đội trưởng Khổng, tôi đi qua thuận đường ghé thăm, không dám tới giờ cơm, sợ các cậu lại chuốc say tôi ... Í, sao mặt mày khó coi thế kia? Có chuyện gì thế?” Hứa Bình Thu cười ha hả, ông ta từ đồn công an tới đội hình cảnh lên chi đội rồi tổng đội, sau đó tổng đội thuộc về ban hình sự tỉnh, nói ra toàn bộ mảng hình sự này toàn là đích hệ của ông ta, đây cũng là lý do ghế của ông ta chẳng ai lay chuyển nổi:

“ Đội trưởng, anh không biết à?” Khổng Khánh Nghiệp vẫn giữ cách xưng hô cũ thể hiện sự thân thiết, tỏ ra ngạc nhiên:

“ Không thể nào, đội trưởng ngày trăm công ngàn việc, lý nào đi chơi, nếu mà xuất hiện là mang cẩm nang diệu kế tới cho chúng ta.” Chính ủy khéo léo vỗ mông:

Cũng phải, vụ án có thể khiến xử trưởng Hứa phải trực tiếp chỉ huy không còn nhiều nữa, nhưng chỉ cần có, tới nay chưa có vụ nào chết yểu.

Khổng Khánh Nghiệp mời Hứa Bình Thu lên lầu, vừa đi vừa than:” Đội trưởng, lần này đúng là tức điên người, lại có kẻ dám cướp xe áp giải của chúng ta, đâm người chúng ta bị thương … Tôi vừa mới từ đường Ổ Thành về, phía dưới vẫn đang điều tra, nhất quyết tìm ra hung thủ.”

“ Vậy mau tra đi, tra ra phải xử nghiêm xử nặng xử nhanh, chuyện có gì to tát đâu, sao, còn muốn tôi làm tổ trưởng tố chuyên án nữa à?” Hứa Bình Thu hỏi, câu này không ai dám tiếp lời:

Hàn huyên vài câu tới văn phòng chi đội, về nơi cũ, cũng đã mười mấy năm rồi, văn phòng này trải qua nhiều đời chi đội trưởng, mỗi người lại bỏ thêm một ít dấu ấn cá nhân vào đó, thay đổi tới không nhận ra nữa. Hứa Bình Thu có chút hứng trí nhìn quanh, có mấy món đồ chơi kỹ thuật cao mà ông ta không gọi tên được, chẳng khách khí ngồi xuống ghế chi đội trưởng, rất êm mông, nhận chén trà Khổng Khánh Nghiệp đưa cho:” Khánh Nghiệp, cái ghế chi đội trưởng này ngồi có dễ chịu không?”

“ Đội trưởng hỏi thế là sao ạ?” Khổng Khánh Nghiệp không hiểu câu này ý gì, hơi run:

“ Ý tôi là, mông cậu ngồi ở đây, tâm không thể không có ở đây ... Nói thẳng ra, vị trí này không phải vinh diệu mà là khảo nghiệm.” Hứa Bình Thu đặt chén trà xuống: “ Tôi từng ở vị trí này tiếp nhận khảo nghiệm nhiều năm, tôi biết rất khó, người nói đỡ xếp hàng mà tới, không ít người lý lịch nói ra đủ khiến người ta giật nảy mình. Tặng quà thì nửa đêm cũng có người mò tới nhà, thậm chí là đồng nghiệp dẫn theo, nhận là sai, đuổi người ta đi là sai càng thêm sai. Đối diện với khảo nghiệm đó, các cậu đoán tôi làm sao?”

Vẻ mặt lãnh đạo rất thâm thúy, khó mà đọc ra được ý đồ từ bề ngoài, Khổng Khánh Nghiệp nói rất hiển nhiên:” Đội trưởng liêm khiết chính trực, có ai không biết.”

“ Đúng thế ạ, phong cách của đội trưởng là tấm gương của thế hệ sau.” Chính ủy lại thừa cơ nịnh một câu:

“ Ha ha ha, sai rồi, chớ giở trò trước mặt tôi, trong lòng các cậu chắc chắn đang mắng tôi ... A, giả vờ cái gì, bề ngoài xây bia trinh tiết, sau lưng làm kỹ nữ, ai chẳng biết ông là loại gì.” Hứa Bình Thu giống đang tự trào, nói cho hai cấp dưới đưa mặt nhìn nhau trao đổi, không biết đáp thế nào:” Các cậu có thể không dám nói thật với tôi, nhưng tôi sắp nghỉ hưu rồi, tôi dám nói thật với các cậu ... Ai dám nói đạt 100 điểm trước khảo nghiệm thì tôi khẳng định ngay là nói dối, được 80 điểm cũng là cực hiếm, tôi thậm chí chưa thấy bao giờ. Miễn cưỡng hợp cách hẳn là có .. Không phải tôi, tôi cho mình 59 điểm, biết vì sao không?”

Hai người cùng lắc đầu, Hứa Bình Thu đứng dậy, chắp tay sau lưng ngó quanh, căn phòng chẳng thay đổi nhiều:” Nếu có người tới nói khó, đa phần làm được tôi làm, nguyên tắc chẳng chống lại nổi quan hơn một cấp, có người tặng quà, đôi khi tôi lặng lẽ nhận, không nói với người khác. cuộc sống khó khăn, công tác vất vả, cũng cần cải thiện chứ ... Cho nên tự hỏi lương tâm tôi chỉ cho mình 59 điểm. Có điều tôi nói với các cậu, chỉ có 59 điểm mà tới nay tôi không xảy ra chuyện?”

Hai người kia rùng mình, loại chuyện không thể truyền ra ngoài này bị lãnh đạo nói ra, rất lạnh gáy.

“ Vì tôi nhìn rõ được chuyện gì dám làm, chuyện gì không dám, tiền nào dám nhận, tiền nào không .... Đứng trước nguyên tắc lớn, ngàn vạn lần phải đứng đúng chỗ.”

Khổng Khánh Nghiệp bị đội trưởng cũ nhìn một cái cảm giác đầu gối bủn rủn, đầu cúi xuống, đang định thẳng thắn khai báo, không ngờ Hứa Bình Thu vỗ vỗ vai: “ Xem đi, tôi giờ hồ đồ rồi, nói những cái này làm gì ... À phải, chính ủy Vương, đi cùng tôi một chuyến, cuối năm nay phong hàm, cho đơn vị các cậu vài chỉ tiêu, còn chuyện bồi dưỡng huấn luyện. Toàn bộ ngành cảnh sát chỉ có hình sự chúng ta kéo chân, ngày ngày đi bắt bọn văn bằng giả, đến bản thân không đủ văn bằng, không phải làm khó bên trên à ... Khánh Nghiệp, cậu làm việc đi, để chính ủy đi với tôi là được.”

Chính ủy Vương nửa mừng nửa sợ đi theo, cả chi đội mấy trăm người, ăn ở sinh hoạt, lại còn cả ga đình, tình cảm, tư tưởng đều không thiếu chính ủy xen vào, lúc nào cũng vắt óc thêm đãi ngộ cho mọi người, năm nay có thêm chỉ tiêu tốt quá rồi, rối rít chạy theo.

Người đi rồi Khổng Kính Nghiệp toàn thân vã mồ hôi lạnh, mặt tối sầm, hắn biết lãnh đạo cảnh cáo mình ... Nhưng mà là chuyện gì? Có chuyện gì tới mức bị lãnh đạo tới tận nơi nhắc nhở như thế, đảm bảo không phải chuyện nhỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mình làm gì động chạm tới vị đội trưởng cũ này đâu? Đừng nghĩ lão Hứa sắp về hưu thì không có sức ảnh hưởng, tuy không thể nói một câu làm hắn mất ghế, nhưng mà từ nay không tiến lên được thì đủ năng lượng.

Bảo mình ngồi vững, tâm đừng đi nơi khác là ý gì?

Cứ ngồi tại chỗ thấp thỏm nghĩ mãi, chuông điện thoại vang lên, bản năng đưa lên tai nghe, sực tỉnh, chắc là chuyện này rồi, chỉ có chuyện này mới kinh động tới sở tỉnh, khiến các lãnh đạo bên trên quan tâm, không ít người đợi tóm gáy mình. Nói thế nào thì là một cảnh sát chấp hành công vụ bị đâm, xử lý không tốt sẽ phải chịu trách nhiệm lãnh đạo.

Thôi chết, mình đi một nước cờ thối, rất thối rồi, không nên chĩa mũi giáo vào đội chống trộm cắp, nhưng mà đó là do ý của bên trên, chẳng lẽ xử trưởng Hứa muốn chống đối lại cục trưởng Vương, nhưng mà cục trưởng Vương còn kiêm cả phó sở trưởng, cao hơn một cấp.

Hắn vỗ trán liên tục, không biết vào lúc này nên đứng về đội ngũ nào.

Đúng là một khảo nghiệm gian nan.

Bình Luận (0)
Comment