Dư Tội – Full Dịch ( Phần 2 Của Hắc Oa )

Chương 307 - Q3 - Chương 112: Đạo Cao Một Thước.

Q3 - Chương 112: Đạo cao một thước. Q3 - Chương 112: Đạo cao một thước.

“ Anh, không nhận điện thoại.” Giả Nguyên Thanh bỏ điện thoại xuống nói nhỏ:

Ngồi trên ghế sô pha là anh ruột hắn ta, Giả chính Tuân, đã ngoài 50 vừa già vừa đen đúa, bên cạnh là chị dâu tô son chát phấn, phốp pháp như bà địa chủ. Hai người một mặt mày như đưa đám, một khóc sụt sùi làm hắn chẳng để ý chuyện cơ quan nữa, lo xử lý chuyện thối nát trong nhà.

“ Nguyên Thanh, chuyện này rốt cuộc lớn cỡ nào?” Giả Chính Tuân rối trí lắm rồi, sự việc cứ mỗi ngày một ngoài dự liệu:

“ Anh, ít nhiều phải học chút luật pháp chứ, sao lại dám gọi người cướp xe áp tải? Thế có khác gì cướp xe chở tiền đâu? Cướp thì cướp đi, không thể đâm luôn cả cảnh sát ... Giờ thì lãnh đạo công an mà em quen đều chỉ nói hàm hồ nước đôi.” Giả Nguyên Thanh cũng lo ra mặt, ít nhiều hắn cũng là cán bộ Đảng, biết chuyện gì không thể làm, huống hồ năm nay 37 tuổi đã là phó khu trưởng nắm thực quyền, năm sau thôi chạy xuống địa phương đường hoàng làm thị trưởng, tiền đồ vô cùng sáng lạn, đúng lúc quan trọng lại xảy ra chuyện:

Giả Chính Tuân cũng đâu có ngờ là chuyện vượt ngoài kiểm soát như thế, ông ta bỏ giá cao thuê vài tên lưu manh, người dám tấn công cảnh sát đâu có nhiều, vậy mà chúng đâm cả cảnh sát. Hiệp cảnh còn xử lý được, nhưng đâm cảnh sát biên chế, thế là chuyện lên tới đội trọng án trực thuộc chi đội hình cảnh rồi, không phải như trước kia phân cục, do đồn công an giải quyết nữa, cuống lên chỉ biết tìm em trai.

Nói thế nào cũng là máu mủ tình thâm, hai anh em họ tuy đi hai con đường khác nhau, nhưng người bên cạnh đều biết, Giả Nguyên Thanh sĩ đồ vô lượng năm xưa nhờ có anh trai thay cha mẹ cặm cụi sửa xe đạp nuôi học đại học mới có ngày hôm nay, cả lập gia đình cũng do anh trai một tay lo liệu.

“ Nguyên Thanh, cậu cứu anh trai cậu đi ... Trước kia dù chị có đối xử với cậu không tốt, nhưng anh trai cậu cắn răng nuôi cậu ăn học mà ... Chị chẳng mong gì cả, nhưng mà cậu không thể bỏ anh cậu, cháu cậu ... Hạo Thanh đáng thương của tôi, không biết bây giờ ra sao rồi.” Người chị dâu vừa khóc vừa lau nước mắt, đem chuyện cũ ra kể lể:

Giả Chính Tuân nổi giận, quay sang mắng vợ:” Câm mồm, đều do bà chiều nó lắm vào, xem đi cờ bạc gái mú, có cái gì mà nó không giỏi không?”

“ Ừ, ông giỏi lắm, không có người cha như ông làm sao có đứa con như thế?”

Giả Chính Tuân giơ tay lên định tát, bà vợ sợ hãi im luôn, chuyện kia không thể để cho người khác biết, bà ta biết chồng với con mình làm việc hay ho gì.

“ Anh, chị chỉ quá lo nên nói thế thôi.” Giả Nguyên Thanh khuyên can anh trai:

“ Nguyên Thanh, kệ cô ta ... Dù sao Hạo Thành cũng chạy rồi, chuyện tiếp theo cậu bảo sao, anh nghe vậy.”

Lời này nói thì thống khoái lắm, nhưng mà nên làm sao giờ? Giả Nguyên Thanh nghĩ một lúc nói:” Em thân với Lão Ngụy bên phân cục, đánh tiếng với người ta rồi, ông ta sẽ cố áp chuyện xuống, hướng chủ ý sang phía khác, nhưng mà giờ không chắc chuyện che đậy nổi không.”

“ Vậy đội trọng án là làm gì?”

“ Là cảnh sát hình sự nhưng chuyên xử lý đại án như giết người phóng hỏa, may mà không chết người, nếu không đời này Hạo Thành đừng hòng trở mình.” Giả Nguyên Thanh không biết đội trọng án đã bị Khổng Khánh Nghiệp gọi về thay bằng đại đội hai, đi qua đại lại ngẫm nghĩ sơ hở trong chuyện này, hỏi: “ Anh, chuyện bên chỗ để hàng của anh, em sớm bảo với anh rồi, đừng làm nữa, với gia sản của anh bây giờ, đâu cần làm chuyện đó.”

“ Để bảo hiểm, tạm thời không có chuyện gì được đâu, bây giờ không dễ làm ăn, may có bên đó chống đỡ cho, không thì sụp đổ lâu rồi ... “ Giả Chính Tuân thấy mặt em trai khó coi, vội sửa lời: “ Được được, để sau rồi anh dừng lại.”

Chuyện này làm Giả Nguyên Thanh càng khó xử, vừa là tình thủ túc, lại là thân thích huyết mạch, cho dù làm vài việc không phải, nhưng cũng không thể ăn trong rào ngoài, hắn ta thở dài:” Những chuyện đó nếu mà lộ ra thì dó dính dáng tới anh không?”

“ Không đâu, nơi đó không liên quan gì tới anh hết.” Giả Chính Tuân phải bỏ nơi đó vẫn còn có chút tiếc nuối:

“ Vậy thì tạm thời không sao, anh cứ yên tâm ...” Giả Nguyên Thanh nói tới đó có phần ngập ngừng:

Anh em tâm ý tương thông, Giả Chính Tuân quay sang quát vợ:” Ra ngoài xe đợi, khóc cái gì mà khóc? Chẳng lẽ con bà không phải con tôi à?”

Bờ vợ giận dỗi dậm chân uỳnh uỵch bỏ đi, Giả Chính Tuân sờ trán thở dài, ông ta hiểu tạm thời không sao, nói không chừng về sau mới to chuyện:” Nguyên Thanh, cậu nói thật cho anh đi, chuyện này rốt cuộc lớn cỡ nào?”

“ Nếu chỉ cướp mất Hạo Thành thì không phải vấn đề, dù là đâm hiệp cảnh chỉ cần tiền là xong, nhưng ... Anh à, không phải em nói anh đâu, cả cảnh sát mà cũng đâm suýt chết, là cảnh sát biên chế, họ không xử trí cũng mất mặt ...” Giả Nguyên Thanh nhíu chặt mày:

“ Ai mà biết cậu tìm cho anh mấy thằng vong mạng.”

“ Vong mạng cũng không làm chuyện đó, em cho rằng là chuyện làm ăn của anh thôi, sao mà ngờ anh dám đối đầu với cảnh sát?” Giả Nguyên Thanh bóp trán, động tác giống hệt anh trai:

“ Bỏ đi, dù sao cũng chẳng nơi nào bán thuốc hối hận, cậu nói phải làm sao?”

“ Ném tiền ra thôi giờ còn cách nào, không chỉ tiền cho chi đội hình sự ... Hung thủ đâm cảnh sát cũng phải bắt được, đó là tin tức Lão Ngụy tiết lộ cho em, càng sớm càng tốt, nếu không để cảnh sát tra tới anh thì gay go to.” Giả Nguyên Thanh kỳ thực chưa nói tới cục trưởng Vương Thiếu Phong, nhưng ở cấp bậc đó thì anh hắn chưa đủ tư cách tiếp xúc, phải do hắn tự đi:

Giả Chính Tuân nghe thấy nhiều nơi phải lo lót như thế cũng có phần ngần ngữ, vừa rồi đã phải mất khoản lớn cứu thằng con mất dạy:” Bao tiền thì đủ?”

“ Anh, giờ anh còn nghĩ tới tiền à, chuyện gì mà dùng tiền có thể giải quyết thì đều là chuyện tốt chứ không còn gọi là vấn đề nữa.”

Hai anh em mật mưu rất lâu, khi Giả Chính Tuân đi ra thì dẫn vợ tới thẳng ngân hàng, còn Giả Nguyên Thanh xuống lầu, không gọi xe chính phủ khu mà bắt chiếc taxi, tới một hội sở tư nhân, mời người nên mời bàn bạc chuyện này.

….. ……

“ Làm sao giờ Dư Nhi?”

Lâm Tiểu Phượng nhìn đồng hồ, 15 giờ 40 phút, anh em trong đội đã tới bảy tám phần, chưa nói hiệp cảnh, đồng chí lâu năm như cô mà còn bất an nữa là, vượt khu chấp pháp, thoát ly chỉ huy, toàn là tội lớn, hôm nay hồ đồ thế nào mà phạm vào hết một lượt:

Phì, Dư Tội nhổ thuốc lá trong mồm ra, hung dữ nói:” Còn làm thế nào, xới tung nó lên.”

Mục tiêu muốn xới tung ở trước mắt, một viện tử rộng chừng hai mẫu, nhà cũ, vùng Bắc Doanh này tương đối hoang vắng, từng là công trình vườn rau bỏ lại bộ khung nhà kính, sân vườn liên tiếp, dù có lái xe chỉ điểm, ai nghĩ là nơi tàng trữ đồ ăn cắp, gõ cửa không ai mở.

“ Cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu chẳng may mà sai chỗ thì bộ cảnh phục này bị lột ngay, cho dù đúng thì vẫn bị xử phạt, không lợi lộc gì đâu.” Lâm Tiểu Phượng nói câu này là thật tình, lúc đầu nhất thời kích động còn có thể lượng thứ, nhưng càng đi càng xa là không nên:

Không ít người khuyên nhủ Dư Tội, giờ tình hình trong bệnh viện đã ổn, đốc sát có phần nương tay, để cho bọn họ đường lui, Dư Tội phất tay:” Sợ cái gì, khai trừ thì tôi đi làm ăn trộm, để bọn chúng vừa đánh người vừa đổ tội lên đầu chúng ta, bỏ qua thì dễ dàng cho bọn chó má ấy quá, sau này còn cắn anh em khác.”

Chuyện bày rõ ra đó rồi, trong nội bộ có cảnh sát làm nô tài cho nhà giàu, nếu bây giờ giờ đầu hàng để bọn chúng không sứt mẻ nào làm gì có kết cục tốt, thế nên chỉ có cách làm thật lớn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment